Maria Thùy Nhi (Thỉnh sinh)
Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để lúc mất đi mới chợt giật mình hối tiếc.
“Mẹ yêu con bằng dòng sữa ngọt
Cha yêu con bằng giọt mặn mồ hôi”
Con bé ngước mắt nhìn ba nó với ánh mắt giận dỗi, giọng nói cũng vài phần trách móc:
– Ba mua quần áo mới cho con đi! Ba không thấy bạn con ai cũng mua hết rồi sao!
Ba nó hiền từ ngoảnh lại phía sau chiếc xe đạp cũ kỹ, cười cười:
– Quần áo con vẫn còn đẹp mà, sao lại đòi mua mới chứ?
Nước mắt chảy nhiều hơn, nó trừng mắt nhìn xuống lòng đường, im lặng không nói thêm câu nào nhưng trong lòng hậm hực. Vậy là ba không quan tâm tới nó nữa! Tết đến rồi, lẽ ra ba phải tự biết để mua đồ mới cho nó chứ, mấy năm trước có khi nào nó phải nhắc đâu. Vậy mà năm nay……
Không gian thật im lặng, tiếng chiếc xe đạp cũ kêu cót két to hơn mọi ngày. Đâu phải ba nó vô tâm, thờ ơ, không nhớ mua đồ tết cho nó chứ. Nhưng… bây giờ ba nó chưa có đủ tiền. Mới tuần trước, nó bị sốt nên số tiền tiết kiệm trong nhà cũng cạn kiệt rồi. Công việc khuân vác chẳng được bao nhiêu, phải chắt chiu, tằn tiện lắm mới có đủ tiền trang trải cuộc sống cho cả hai bố con.
Thời gian gần đây, ngày nào đi làm ba nó cũng để ý đến cái đầm màu hồng trong shop quần áo ở gần công trường, ông chấm cái áo này lâu lắm rồi, lẽ ra đã mua cho nó từ tuần trước, nhưng số tiền ít ỏi còn lại trong nhà phải dùng để chữa bệnh cho nó. Nên cái đầm đến bây giờ vẫn chưa mua được, ông sợ sẽ có ai đó mua nó trước mình, nên lúc nào cũng phải ngó qua rồi mới yên tâm đi làm tiếp.
Không khí trong nhà dạo này có phần căng thẳng hơn, nó trở nên ít nói và hay tránh mặt ba. Lại thêm hôm nay đi học, lũ bạn xúm lại khoe đồ mới:
– Tớ mới mua cái buộc tóc nơ này. Cả đám con gái chụm đầu lại rồi trầm trồ khen.
– Cái áo này mẹ tớ mới mua hôm qua, nó đắt tiền lắm đấy!
Một đứa còn tự tin duỗi thẳng đôi chân: Đôi giày này, tớ mua tận 2 đôi, một đôi hôm nay tớ đi, còn đôi kia để dành đi chúc tết ông bà.
***
Nó buồn buồn ngồi ở góc lớp, không tham gia vào cuộc trò chuyện, vì nó có đồ mới đâu để mà khoe. Một đứa hỏi:
– Ê, Ly! Cậu mua quần áo mới chưa?
– Mình…mình….
Đứa khác chu môi:
– Nhà nó nghèo rớt mồng tơi. Mẹ thì không có, làm sao mà có quần áo mới được chứ!
Đám bạn mỉa mai, rồi phá lên cười.
Chưa bao giờ nó thấy hận ba nó như hôm nay, nó hận vì đã không cho nó một cuộc sống đầy đủ như các bạn khác.
***
Dù sống ở quê nhưng nhà nó chỉ có một miếng đất cỏn con cắm cái lều trú tạm, không có đất cát để làm ăn. Nó chưa hiểu để có tiền cho nó đi học, ba nó phải vất vả như thế nào với nghề thợ hồ. Hằng ngày tranh thủ giờ nghỉ trưa, ông phải chạy vội đi chợ, rồi cọc cạch đạp chiếc xe “lão làng” đến trường đón nó. Hôm nay, thấy bóng dáng nó từ đằng xa, ba nó vẻ mặt hớn hở gọi lớn, nhưng nó chỉ đáp lại bằng một thái độ lạnh nhạt, dửng dưng. Nó “quê” với bạn bè vì có một ông bố nghèo, từ bây giờ, nó ước cả thế giới không ai biết đó là ba nó.
– Hôm nay con học thế nào? Tốt không? Nay ba có tiền mua thịt cho con ăn này! Con vui không?
Nó mím môi không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu bước lên xe. Ba nó hiểu tất cả, đôi mắt buồn sụp xuống, nước mắt ông lặng lẽ chảy. Trách được ai khi khả năng ông chỉ làm được tới đó. Bước ra từ cô nhi viện khi mới 13 tuổi, đấu tranh với cuộc sống bụi đời để tồn tại. Hơn 30 tuổi, ông quen được mẹ nó khi cả hai cùng làm thuê trong một quán cơm. Cuộc sống vất vả, nhưng ông mãn nguyện với người vợ xinh đẹp và một đứa con sắp chào đời. Thế nhưng, chuyện tương lai chẳng ai nói trước được điều gì. Ngày nó vừa biết gọi tiếng “mẹ” cũng là ngày mẹ nó dứt áo ra đi tìm hạnh phúc mới vì không chịu được cảnh nghèo khổ khi sống với ba nó. Ba nó đau lắm, hận lắm nhưng vì thương nó, ba chôn sâu tất cả đau khổ trong lòng để yêu thương, chăm sóc nó. Ông cố gắng làm việc để có tiền lo cho con có cuộc sống đầy đủ, được bằng bạn bằng bè, nhưng vận may vẫn chưa mỉm cười với ông. Ông thương con lắm và chỉ biết hứa với lòng sẽ cố gắng hết sức cho con gái được vui. Đang chở con giữa trưa nắng, ông chợt mơ đến chiếc áo đầm màu hồng.
Mấy ngày nặng nề cũng đã qua, con bé đã vui vẻ cười nói trở lại khi ba nó hứa sẽ mua cho nó cái đầm mới màu hồng – màu mà nó thích nhất. Trưa nay ba sẽ mua áo mới cho nó. Nó cảm thấy rất vui, cứ ngóng cho hết giờ học để gặp ba. Không ngồi lỳ trong sân trường đợi ba nó như mọi ngày vì sợ bạn bè biết người đàn ông nghèo khổ đó là ba nó, hôm nay nó tự đi ra cổng chờ ba đến. Sao mà hôm nay ba lâu đến quá, chắc là đang đi mua áo rồi. Càng chờ nó càng thấy thời gian kéo dài vô tận. Nó bước xuống lề đường để nhìn cho rõ ba hơn. Từ xa, thấy bóng dáng ba bên kia đường với chiếc áo màu hồng trên tay lái, nó chạy thật nhanh đến ba. Bỗng nó nghe một tiếng “rầm” và không hiểu sao nó thấy đau khủng khiếp. Tiếng kêu, tiếng chân người và hình như có nhiều người bao quanh nó là những gì nó còn mang máng nhớ trước khi ngất lịm.
Vừa chạy xe đến đó, ba nó nhìn thấy hết tất cả. Chiếc xe tông phải nó vội vàng chạy mất. Ông sững sờ không tin vào mắt mình. Ông nhảy xuống khỏi xe đạp, chạy lao vào con. Đôi tay run run, ông rẽ đám đông đến bên con, gào lớn:
– Ly, ba mua áo đầm cho con rồi này! Con tỉnh dậy, ba chở về nhà rồi mặc thử cho ba xem nhé! – Ba nó nghẹn ngào trong nước mắt.
Nó được ba cùng những người tốt bụng đưa ngay đến bệnh viện. Cũng may là nó chỉ ngất vì gãy chân quá đau và quá sợ thôi chứ không bị chấn thương sọ não. Trong lúc dưỡng thương, nó phải nằm yên một chỗ không làm được gì cả. Được ba chăm sóc chu đáo, nó thấy hối hận về thái độ mà nó cư xử với ba trước kia.
Dạo này thấy ba hay ở nhà, nên cũng vài lần nó thắc mắc:
– Sao ba không đi làm, ba ở nhà nhiều quá người ta đuổi việc ba thì sao?
– Uhm… uhm… ba đổi việc khác rồi con gái cưng à! Việc này nhẹ nhàng hơn mà cũng có nhiều tiền hơn.
Nó phấn khởi – Vậy hả ba, vậy thì từ bây giờ ba sẽ ở nhà với con nhiều hơn.
Ba nó cười nhưng miệng chát đắng. Thật ra, chẳng có công việc nhẹ nhàng cũng chẳng có việc nào có nhiều tiền hơn như ba nó nói. Từ khi nó gặp tai nạn, cần có người ở bên chăm sóc, ông quyết định bỏ công việc khuân vác để đi bán vé số dạo, vừa sắp xếp được thời gian như ý muốn, lại vừa dễ dàng đi về với nó. Rồi ông cũng mới trải qua một cuộc phẫu thuật bí mật mà ông đang giấu nó.
Mà cũng lạ lắm, kỳ này nó thấy ông cứ lạ lạ sao đó, rồi dạo gần đây còn có một người phụ nữ lạ mặt cứ thường xuyên lui đến. Thậm chí vài lần nó nghe có tiếng cãi cọ phía bên ngoài.
– Anh trả lại con cho tôi! Nó là con gái tôi anh có quyền gì ngăn cản tôi đưa nó đi.
Tiếng quát lớn ấy là của người phụ nữ ăn mặc đẹp, váy sang, giày cao gót, phấn trắng, son đỏ. Nó cố gắng nghe để hiểu sự việc, nhưng thực sự trong tiềm thức nó không nhớ người đàn bà này là ai, nó có quen biết sao?
– Cô bỏ con đi theo người khác. Giờ cô về đón con. Cô có cảm thấy xấu hổ không?
– Tôi không nói nhiều với anh! Con là do tôi sinh ra. Anh nhìn xem căn chòi rách nát này có xứng đáng để con tôi ở. Anh làm gì có tiền mà nuôi nó ăn học. Chi bằng anh giao nó cho tôi chăm sóc, ít nhất nó được ăn sung mặc sướng, học hành tốt. Tôi sẽ lo cho nó tất cả.
Ba nó im lặng không nói gì như đang suy nghĩ điều gì.
Cho đến một ngày, người phụ nữ ấy lại đến. Ba nhìn nó, giọng khô khốc:
– Nhi, đây là mẹ của con. Con đi với mẹ con để có cuộc sống tốt hơn nhé!
– Cô đem nó đi đi!
– Ba định bỏ con sao ba? Nó bàng hoàng.
– Ba … con sống với mẹ con sẽ tốt hơn. Ba nhìn nó, hai mắt đỏ hoe, vết nhăn trên trán giật giật, người sạm nắng chai sần khổ sở.
– Con không đi với bà ta đâu! Bà ta đâu có phải là mẹ con. Con đâu có biết bà ta đâu.
– Là mẹ con đó. Con với mẹ đi! Ba không cần con nữa. Ba không muốn lo cho con nữa.
– Ba!…. Nó khóc ôm chầm lấy chân ông.
Ba gỡ tay nó ra, đẩy mạnh: – Con đi đi! Đi ngay cho ba! Ba nói con phải nghe lời chứ!
Người phụ nữ lên tiếng kinh khỉnh: – Con đã nghe ông ta nói rồi đấy! Ông ta không cần con. Mẹ sẽ lo cho con được hạnh phúc, ăn sung mặc sướng, muốn gì cũng sẽ có hết, chứ ở đây mà chết đói à!
Nó đi theo người phụ nữ mà ba nó nói là mẹ nó. Ba không cần nó nữa nên nó phải đi. Nó giận ba bỏ nó!
Ngày nó rời nhà, ngoài trời mưa to lắm. Nó ngồi trong chiếc xe sang trọng, ngoái nhìn lại căn nhà nhỏ xiêu vẹo mà chẳng biết mình đang buồn hay đang vui.
Căn nhà nhỏ xa dần. Nó chợt bật khóc. Mẹ nó cứ thế im lặng lái xe đi
***
Gần tết, tiết trời thật đẹp. Nó tung tăng dạo bước với đám bạn đang bước vào tuổi xuân thì. Cuộc sống thật dễ chịu, nó muốn gì được nấy vì mẹ muốn bù đắp cho những thua thiệt mà nó đã phải chịu. Đời sống sung túc nơi phố thị đã khiến nó thay da đổi thịt, xinh xắn theo kiểu của một cô tiểu thư nhà giàu. Đang vui vẻ cười đùa cùng đám bạn, nó chợt khựng chân trước một cửa tiệm khi nhìn thấy cái áo đầm màu hồng được trưng bày trong tủ kính, cái áo đầm đó… Quá khứ cơ cực bất chợt ùa về. Trong lòng nó chợt bùng lên một nỗi nhớ: ở quê nhà còn có một người ba đã từng nuôi nó khôn lớn. Một người đàn ông gầy gò, kham khổ mà chân chất đã từng chăm sóc nó chu đáo khi nó bị gãy chân. Không biết bây giờ ba ra sao. Từ lúc nó bị ba bỏ đến giờ cũng đã mấy năm rồi. Nó còn giận mà mẹ cũng chẳng nói gì nên chưa từng nghĩ sẽ về thăm ông, nhưng hôm nay những kỷ niệm cũ như một ma lực kéo nó.
Ngay hôm sau, nó vội vàng thu xếp về thăm quê. Căn nhà cũ nhìn thật hoang vu, lạnh lẽo. Ba nó đâu? Nó băng đồng sang hỏi hàng xóm. Người ta cho nó biết rằng gần một tháng trước ba nó đã qua đời vì bệnh nặng. Trước khi nhắm mắt, ông ấy cứ gọi tên nó, chỉ mong được gặp mặt nó được một lần. Ông nhớ nó lắm, nhưng nó nào hay biết. Người ta đưa cho nó một cái hộp, trong đó là bức hình mà nó chụp lúc tiểu học. Hồi ấy, nó thích chụp hình lắm nhưng làm gì có tiền mà chụp nhiều, chỉ duy nhất một tấm này mà thôi. Trong tấm hình, nó đang cười toe toét. Nhưng người ngoài hình nước mắt dâng trào. Dưới cuối cái hộp là một quyển sổ nhỏ được bọc cẩn thận. Nó run run lật vội, thì ra là mấy trang nhật kỳ của ba. Nó lướt qua trang đầu:
– Con gái yêu của ba! Hôm nay, chào mừng con đến với thế giới mới. Ba ở đây đợi con đã lâu rồi! Ba hạnh phúc lắm, khi thấy con quơ quơ đôi tay nhỏ xinh trên chiếc giường trong trạm xá. Ba hứa sẽ chăm sóc và yêu thương con thật nhiều!
Trang thứ 2, trang thứ 3, rồi thứ 4…… Những trang cuối cùng là dòng chữ run run:
Ngày … tháng …
Hôm nay ba biết con đau và sợ lắm. Ba xin lỗi vì đã không đến sớm hơn để đón con, để con bị tai nạn. Con gái à! Ba đã rất sợ, sợ con sẽ xảy ra chuyện gì vì con là tất cả của ba. Ba có lỗi với con nhiều lắm, vì đã không cho con một cuộc sống sung sướng. Con gãy chân, ba cũng không có đủ tiền trả viện phí cho con. Con đừng trách ba nhé! Ba chỉ có thể đổi quả thận của mình để cho con có một đôi chân lành lặn. Chỉ là một quả thận thôi mà! Không sao đâu con gái, ba sẽ sớm khỏe lại để tiếp tục đi làm, lấy tiền mua cho con thật nhiều quần áo đẹp, thật nhiều đồ ăn ngon nhé! Ba yêu con nhiều.
Ngày … tháng…
Mẹ đến đón con. Ba không muốn xa con. Nhưng ở với ba con khổ quá. Chắc con ở với mẹ sẽ tốt hơn, nhưng mà nhìn con đi lòng ba đau như cắt từng khúc. Con là tất cả của ba. Giờ này chỉ con ba một mình … Ước chi ba còn có con ở đây.
Ngày … tháng …
Mấy nay ba đau nhiều. Bác sĩ nói ba nên chuẩn bị sẵn sàng. Ừ, thì ba sẵn sàng hết, chỉ có một điều không sẵn sàng được đó là … Trời ơi! Ba sẽ không còn cơ hội nào để gặp được con một lần nữa. Con biết ba nhớ con nhiều thế nào không?
Ngày … tháng …
Ba đau lắm, ba mong được gặp con, một lần thôi.
Ngày .. tháng…
Có lẽ đây là dòng chữ cuối cùng ba viết cho con. Ba đã mệt lắm rồi. Ba sắp chết! Chắc chắn là ba không thể nào gặp lại con được nữa rồi. Ở với mẹ con sống thật hạnh phúc và sung sướng nhé! Ba yêu con lắm. Khi chết rồi, linh hồn ba sẽ bay đến với con …
Những dòng chữ chứ nhòe dần đi …
Nó chợt thấy một nỗi hối hận dâng trào. Tại sao nó chỉ nghĩ được là ba ghét bỏ nó mà không nghĩ được là ba phải hy sinh vì nó! Tại sao cả mấy năm trời nó không mảy may nghĩ đến việc về thăm lại ba! Tại sao nó lại vô tâm với ba như vậy! …
Hàng ngàn câu hỏi tại sao cứ bao quanh. Nhưng người mất rồi, không thể nào trở về được nữa mà cũng chẳng có tấm hình nào còn lại để nó nhớ về ba. Tất cả những gì còn lại chỉ là hình dáng ba hao gầy năm cũ và một nỗi nhớ mênh mông! Nó thầm thĩ:
– Ba ơi, con vô tâm quá, ba tha lỗi cho con nhé!
Ngoài trời đang nắng chói chang bỗng có đám mây lướt qua khiến bầu trời dịu lại. Nó ngước nhìn lên đám mây trắng trông hình thù giống như hình một người đàn ông đạp xe, thổn thức: có phải ba đó không?