Tin vào Thiên Chúa là Đấng ban sự sống – Chúa Nhật 13 TN, năm B

0

Lm. Giuse Vũ Thái Hòa

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô (5,21-43)

Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.

Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi ‘Ai chạm đến Ta?’!” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.

Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.

******

Tin vào Thiên Chúa là Đấng ban sự sống

Bài Tin Mừng hôm nay thuật lại hai phép lạ: người phụ nữ bị băng huyết suốt mười hai năm được chữa lành, và con gái của ông trưởng hội đường Gia-ia được sống lại. Trong cả hai trường hợp, Chúa Giêsu ban ơn chữa lành và ơn cứu độ cho họ. Nhờ đâu họ được chữa lành và cứu sống? Bởi vì, người phụ nữ và cha của đứa bé đã không bỏ cuộc. Vì họ tin!

Người phụ nữ bị băng huyết chắc chắn đã đau khổ rất nhiều, không chỉ vì bệnh tật của bà không thể chữa khỏi, mà còn vì căn bệnh này, bà bị loại trừ khỏi mọi sinh hoạt của đời sống xã hội. Tuy nhiên, bà không cam chịu, thậm chí bất chấp mọi sự ngăn cấm, dị nghị mà dám len vào giữa đám đông để có thể tiến đến gần Chúa Giêsu. Điều gì đã làm cho bà trở nên can đảm và liều lĩnh như vậy? Chắc chắn là nỗi khát khao được chữa lành, và một niềm tin mạnh mẽ rằng, Chúa Giêsu là người có thể làm được điều đó, ngay cả khi bà không cần lên tiếng cầu xin mà chỉ cần “chạm đến áo của Người” mà thôi.

Chúa đến để đồng hành với chúng ta trên con đường riêng của mỗi người. Người đi vào trong lô-gích của chúng ta, ngay cả những lô-gích lệch lạc, để dẫn chúng ta đi xa hơn. Người phụ nữ đến sau lưng Chúa và chạm vào áo người cách lén lút, nhưng Chúa lại đưa bà ra công khai, diện đối diện và được đối thoại với Người. Chúa Giêsu làm vậy không phải để tố cáo bà, nhưng là để tuyên dương đức tin của bà trước đám đông: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con”, và trả lại phẩm giá cho bà, đưa bà về với đời sống xã hội: “Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh”. Từ nay bà sẽ không còn phải sống trong sợ hãi hay phải lén lút trước đám đông nữa, vì bà đã chạm đến được lòng thương xót của Đấng ban sự sống.

Còn về phép lạ cho con gái của ông trưởng hội đường Gia-ia sống lại, chính lòng tin của  người cha đã khiến phép lạ xảy ra. Ông làm điều mà bất cứ người cha nào trong trường hợp của ông cũng sẽ làm như vậy, đó là chạy đến với bất cứ ai có thể cứu sống con gái mình. Khi mọi người dường như đã bỏ cuộc trước căn bệnh của con gái ông, thì ông vẫn không chịu bỏ cuộc. Chắc chắn ông đã nghe biết về Chúa Giêsu, và ông tin rằng Chúa Giêsu có thể chữa lành con gái ông, nên ông tìm đến cầu xin Người: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu là cứu cánh, là niềm hy vọng cuối cùng của ông. Chính nhờ lòng tin dám đi đến cùng đó, mà khi mọi người báo cho ông biết rằng con gái ông đã chết, Chúa Giêsu củng cố lòng tin của ông: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi”. Ông chỉ dám tin rằng Chúa Giêsu có thể chữa khỏi bệnh, nhưng Chúa Giêsu đã dẫn đức tin của ông đi xa hơn, Người cho thấy rằng Người không chỉ có quyền năng trên sự dữ là bệnh tật, nhưng Người còn là chủ của sự sống khi cho con gái ông sống lại.

Bài Tin Mừng hôm nay gởi đến chúng ta ba bài học:

Trước tiên, về việc chữa lành cho người phụ nữ. Tin Mừng kể lại rằng có một đám rất đông đi theo Chúa Giêsu, họ chen lấn để được nhìn thấy Người. Chắc chắn có nhiều người đã chạm được vào Người, nhưng chỉ có người phụ nữ là được chữa lành, vì bà khao khát và tin Chúa Giêsu làm được điều đó. Trong Thánh lễ, mỗi khi rước lễ, chúng ta đón nhận chính Chúa Giêsu. Không chỉ chúng ta được đụng chạm đến Người, mà chính Người đụng chạm đến tâm hồn chúng ta. Nhưng thử hỏi, sự đụng chạm đó có đem đến cho chúng ta một sự chữa lành, một sự sống mới nào đó không? Nếu bao nhiêu lần chúng ta rước Chúa mà vẫn chưa thấy có một sự thay đổi nào nơi cuộc sống của mình, có lẽ chúng ta nên tự hỏi rằng mình có thực sự khao khát và có thực sự tin để Chúa có thể biến đổi đời sống của mình nên tốt hơn không.

Thứ hai, nhờ đức tin của ông Gia-ia mà Chúa Giêsu đã làm cho con gái ông sống lại. Điều này giúp cho chúng ta ý thức về sự liên đới trong đời sống đức tin. Đức tin là hành vi cá nhân, nhưng chúng ta cũng cần đến đức tin của người khác để nâng đỡ sự yếu đuối của chúng ta. Trong những lúc gặp khó khăn thử thách, nhất là trước cái chết, nhiều người dễ ngã lòng và không còn thấy tin tưởng vào Chúa nữa, lúc đó, sự vững vàng trong đức tin của những người bên cạnh sẽ nâng đỡ và giúp họ tìm lại được niềm tin và sự bình an.

Cuối cùng, trước những đau khổ của con người, Thiên Chúa không im lặng hoặc dửng dưng. Nơi Chúa Giêsu, Thiên Chúa đã sống và chia sẻ những đau khổ của con người. Hơn nữa, Người khơi lên trong chúng ta một niềm hy vọng lớn lao rằng đau khổ và cái chết không phải là cùng tận, chỉ có tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta mới là tiếng nói cuối cùng, như lời thánh Phaolô gởi cho tín hữu Rôma (chương 8, câu 38-39): “Cho dầu là sự chết hay sự sống,… hiện tại hay tương lai,… không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta.”

Comments are closed.

phone-icon