Lm. Giuse Vũ Thái Hòa
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (5,1-11)
Khi ấy, dân chúng chen nhau lại gần Ðức Giêsu để nghe lời Thiên Chúa, lúc đó Người đứng ở bờ hồ Giênêsarét. Người trông thấy hai chiếc thuyền đậu gần bờ; những người đánh cá đã ra khỏi thuyền và họ đang giặt lưới. Người xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Simon, và Người xin ông đưa ra khỏi bờ một chút. Rồi Người ngồi trên thuyền, giảng dạy dân chúng. Vừa giảng xong, Người bảo ông Simon rằng: “Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu, và thả lưới bắt cá”. Ông Simon thưa Người rằng: “Thưa Thầy, chúng con đã cực nhọc suốt đêm mà không được gì hết; nhưng vì lời Thầy, con sẽ thả lưới”. Các ông đã thả lưới và bắt được rất nhiều cá; lưới các ông hầu như bị rách. Bấy giờ các ông làm hiệu cho các bạn đồng nghiệp ở thuyền bên cạnh đến giúp đỡ các ông. Những người này tới, họ đổ cá đầy hai chiếc thuyền, đến nỗi những thuyền chở nặng gần chìm.
Thấy thế, ông Simon sụp lạy dưới chân Chúa Giêsu và thưa Người rằng: “Lạy Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì con là người tội lỗi”. Ông kinh ngạc và tất cả mọi người ở đó với ông cũng kinh ngạc trước mẻ cá mà các ông vừa mới bắt được; cả ông Giacôbê và Gioan, con ông Giêbêđê, bạn đồng nghiệp với ông Simon cũng thế. Nhưng Chúa Giêsu phán bảo ông Simon rằng: “Ðừng sợ hãi: từ đây con sẽ là kẻ chinh phục người ta”. Bấy giờ các ông đưa thuyền vào bờ, và đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người.
***
Trong cả ba bài đọc Chúa nhật hôm nay, chúng ta thấy tất cả các nhân vật đều được Thiên Chúa kêu gọi: Isaia (bài đọc I), Phaolô (bài đọc II), và ba tông đồ: Simon, Giacôbê và Gioan (bài Tin Mừng). Ðặc điểm chung của năm nhân vật này là ai cũng tự thấy mình hèn mọn và bất xứng. Isaia thấy mình là người môi miệng ô uế; Phaolô tự cho mình là người hèn mọn nhất trong số các Tông Ðồ, không đáng được gọi là Tông Ðồ vì đã ngược đãi Hội Thánh của Chúa; còn Simon, đại diện cho ba tông đồ, nhận mình là kẻ tội lỗi.
Đọc lại lịch sử cứu độ, chúng ta thấy Thiên Chúa thường kêu gọi những người đơn sơ và hèn mọn. Vì họ là những người đã biết để cho sức mạnh và quyền năng của Thiên Chúa được biểu lộ trong chính sự yếu đuối và bất toàn của mình. Trong thư gửi tín hữu Côrintô, thánh Phaolô xác tín: “Những gì thế gian cho là điên dại, thì Thiên Chúa đã chọn để hạ nhục những kẻ hùng mạnh; những gì thế gian cho là hèn mạt không đáng kể, là không có, thì Thiên Chúa đã chọn để hủy diệt những gì hiện có.” (1 Cr 1,27-28).
Khi kêu gọi ai làm việc cho Người, Chúa sẽ ban ơn, soi sáng và hướng dẫn người đó để họ có thể hoàn thành sứ mạng Chúa trao phó. Tuy nhiên, rất nhiều người lại muốn công việc của Chúa phải được thực hiện theo ý muốn và cách thức của họ. Thay vì tìm ý Chúa, họ lại muốn làm mọi việc theo ý mình. Hậu quả là họ lo lắng và sợ sệt đủ thứ. Họ lo sợ bị thất bại, sợ nguy hiểm, sợ công việc vượt quá sức mình,… và họ khó chấp nhận những giới hạn và cả những thất bại của mình.
Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy rằng, nhiều khi con người đã nỗ lực hết sức mà việc vẫn không thành. Ông Simon và các bạn vất vả chài lưới suốt đêm mà chẳng được con cá nào. Vậy mà Chúa Giêsu, không biết gì về nghề chài lưới, lại đề nghị họ đi thả lưới bắt cá lần nữa. Theo kinh nghiệm của dân đánh cá chuyên nghiệp, nếu ban đêm mà không chài được gì cả, thì ban ngày lại càng không thể! Nhưng ông Simon đã vâng lời Chúa Giêsu, và phép lạ đã xảy ra, các ông bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu như rách cả lưới.
Cũng như Isaia và Phaolô, Simon Phêrô khi chứng kiến quyền năng của Chúa qua mẻ cá lạ, ông ý thức về vực thẳm ngăn cách giữa sự thánh thiện của Chúa và con người tội lỗi của ông: “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi!”. Nhưng dường như Chúa không để ý tới tội lỗi và sự bất xứng của Simon Phêrô, Người mời gọi ông trở thành môn đệ, thành “ngư phủ lưới người” cho Chúa. Chúng ta nhiều lúc cũng cảm thấy mình bất xứng trước lời mời gọi của Chúa cho một công việc nào đó. Nhưng một khi chúng ta ý thức về sự hèn yếu của mình, và dám để cho Chúa tự do hành động, thì Chúa sẽ thực hiện những việc kỳ diệu trong cuộc đời chúng ta.
Chúa Giêsu gọi các môn đệ theo Người. Họ lắng nghe Người và cộng tác với Người trong sứ mạng loan báo Tin Mừng. Dù dưới cái nhìn của con người, công việc xem ra có vẻ thất bại, nhưng họ vẫn tiếp tục “thả lưới”. Chúng ta biết rằng, sau khi Chúa Giêsu về trời, các tông đồ đã ra đi rao giảng Tin Mừng khắp nơi. Dù bị cấm cách và bách hại nặng nề, và có những lúc tưởng chừng như họ đã bị xóa sổ, nhưng họ vẫn không ngừng rao giảng Lời Chúa. Và kết quả là Tin Mừng đã được loan báo cho mọi dân tộc trên thế giới.
Ơn gọi của chúng ta trong việc cộng tác vào công trình cứu độ của Chúa là một mầu nhiệm. Vì Chúa có thể không cần đến chúng ta, và không có Chúa, chúng ta không làm được gì cả, nhưng Chúa lại muốn sự cộng tác của chúng ta. Thánh Phaolô đã kinh nghiệm rất rõ điều này khi viết cho các tín hữu Côrintô mà chúng ta nghe trong bài đọc II: “Nhưng tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa, và ơn Người ban cho tôi đã không vô hiệu; trái lại, tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác, nhưng không phải tôi, mà là ơn Thiên Chúa cùng với tôi.” Và đó cũng là kinh nghiệm của thánh Augustinô khi ngài xác quyết: “Chúa dựng nên con, không cần có con, nhưng để cứu chuộc con, Người cần con cộng tác.” Sự cộng tác mà Chúa đòi hỏi nơi ta, trước tiên là sự tin tưởng và tinh thần sẵn sàng. Phép lạ đã xảy ra khi ông Phêrô bày tỏ sự tin tưởng: “Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả. Nhưng dựa vào lời Thầy, tôi sẽ thả lưới.”
Hôm nay, Chúa tiếp tục mời gọi chúng ta cộng tác với Người. Mỗi chúng ta hãy cố gắng đáp lại lời mời gọi của Người, dù còn đó những giới hạn, yếu đuối, bất toàn nhưng chúng ta luôn luôn tin tưởng vào tình thương và sự nâng đỡ của Chúa. Những công việc tông đồ, mục vụ, giáo dục, đào tạo, bác ái, mưu ích cho tha nhân,… cũng như những công việc riêng của chúng ta, bằng cách này hay cách khác, đều giống như việc đánh cá của ông Simon. Nếu chúng ta để Chúa hướng dẫn, Chúa sẽ giúp chúng ta hoàn tất. Nhưng đôi khi Chúa cũng dùng chính những thất bại để củng cố niềm tin cho chúng ta. Thực vậy, chính Chúa đã nói: “Tư tưởng của Ta không phải là tư tưởng của các ngươi, và đường lối các ngươi không phải là đường lối của Ta” (Is 55,8).
Nếu Chúa là chủ, và chúng ta chỉ là thợ, là những người được sai đi, tại sao lại sợ và lo lắng? Khi Chúa sai chúng ta làm việc cho Người, Người sẽ ban sức và ban những ơn cần thiết để hoàn thành công việc đó. Chúng ta hãy cố gắng làm tất cả những gì có thể trong khả năng của mình, còn những gì không thể làm được, hãy phó thác cho Chúa! Hôm nay, nếu Chúa mời gọi: “Hãy chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá” thì mỗi người chúng ta hãy mạnh dạn thưa rằng: “Lạy Chúa, theo kinh nghiệm và khả năng của con thì con biết là không thể, nhưng theo lệnh Chúa, con sẽ thả lưới, vì con tin rằng Chúa luôn ở với con!”