“Tôi khát”: Tiếng kêu thầm lặng của Tình yêu Chúa Giêsu trên Thánh giá

0

Nguồn: exaudi
Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN

Trong bài giáo lý tại Buổi tiếp kiến chung thứ Tư (ND: 3/9/2025), Đức Thánh Cha Lêô XIV đã đào sâu những lời cuối cùng của Chúa Giêsu trên Thánh giá: “Tôi khát” và “Thế là đã hoàn tất” theo Tin Mừng Thánh Gioan. Những lời này, được thốt ra vào khoảnh khắc vừa huy hoàng nhất vừa tăm tối nhất của nhân loại, đã gói trọn cả cuộc đời và mạc khải chính bản chất của Con Thiên Chúa.

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng, trên Thập Giá, Chúa Giêsu không xuất hiện như một vị anh hùng khải hoàn, nhưng là một “người cầu xin tình yêu.” Với lòng khiêm nhường, Người xin điều mà chính Người không thể tự mình trao tặng: “Người để cho mình bị chế ngự bởi cơn khát này, không chỉ là cơn khát thể lý mà còn là cơn khát tinh thần: khát tình yêu, khát sự hiệp thông, khát tương quan.” Đức Thánh Cha giải thích rằng cơn khát ấy chính là “tiếng khóc thầm lặng của một Thiên Chúa, khi đã hoàn toàn chia sẻ thân phận con người của chúng ta, cũng để cho cơn khát ấy chế ngự mình.”

Một Thiên Chúa cũng cầu xin chứ không chỉ cho đi

Cơn khát của Chúa Giêsu trên Thánh giá không chỉ là hệ quả của sự đau khổ về thể xác, mà còn biểu lộ sâu xa lòng khao khát của Người muốn kết nối với nhân loại. Đức Thánh Cha khẳng định: “Thiên Chúa của chúng ta không xấu hổ khi xin một ngụm nước, vì qua cử chỉ ấy, Người dạy chúng ta rằng tình yêu đích thực cũng biết học cách cầu xin, chứ không chỉ cho đi.” Khi đón nhận miếng bọt biển tẩm giấm, Chúa Giêsu thốt lên: “Thế là đã hoàn tất,” cho thấy rằng “tình yêu đã tự làm cho mình cần đến người khác, và chính vì thế mà tình yêu đã hoàn tất công trình của mình.”

Nghịch lý Kitô giáo: Sức mạnh trong sự yếu đuối

Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng ơn cứu độ không đến nhờ sự tự chủ hay sức mạnh, nhưng nhờ khiêm nhường nhìn nhận sự thiếu thốn của mình: “Thiên Chúa cứu độ không bằng cách hành động, nhưng bằng cách để cho chính bản thân hành động. Không phải bằng cách đánh bại sự dữ với sức mạnh, nhưng bằng cách chấp nhận sự yếu đuối của tình yêu cho đến tận cùng.” Ngài nói thêm, tự do đích thực được tìm thấy trong việc “biết cách cầu xin mà không sợ hãi, bởi đó là con đường thoát khỏi việc che giấu của tội lỗi và trở về không gian hiệp thông.”

Cơn khát của Chúa Giêsu, sự phản chiếu của nhân loại bị tổn thương

Trong bài suy niệm, Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu hãy nhận ra trong cơn khát của Chúa Giêsu chính là tiếng khóc của toàn thể nhân loại bị thương tích, khao khát “nước hằng sống” và tìm thấy câu trả lời nơi Người. Ngài nói, “Chúa Giêsu cứu chúng ta bằng cách cho thấy rằng việc cầu xin không phải là hèn kém, nhưng là giải thoát. Đó là con đường vượt qua sự xấu hổ của tội lỗi và mở lòng chúng ta đón nhận ơn tha thứ, vốn được khai mở khi chúng ta đối diện với sự thiếu thốn của mình mà không sợ bị từ chối.”

Lời kêu gọi sống tình huynh đệ và đơn sơ

Cuối cùng, Đức Thánh Cha động viên các Kitô hữu tìm thấy niềm vui trong tình huynh đệ, trong đời sống đơn sơ, và trong “nghệ thuật biết xin mà không xấu hổ và cho đi không toan tính”. Ngài kết luận: “Chúng ta đừng sợ cầu xin, ngay cả khi nghĩ rằng mình bất xứng. Chúng ta đừng xấu hổ khi giơ tay ra. Chính ở đó, trong cử chỉ khiêm tốn ấy, ẩn chứa ơn cứu độ.”

Dưới đây là toàn văn bài Giáo lý của Đức Thánh Cha:

_____________________________

Loạt bài Giáo lý – Năm Thánh 2025. Chúa Giêsu Kitô, Niềm Hy vọng của chúng ta. III. Vượt qua của Chúa Giêsu. 5. Sự đóng đinh. “Tôi khát” (Ga 19:28)

Anh chị em thân mến,

Trung tâm của trình thuật về cuộc Thương Khó, trong giây phút vừa huy hoàng vừa tăm tối nhất của cuộc đời Chúa Giêsu, Tin Mừng Gioan ghi lại hai tiếng chất chứa một mầu nhiệm bao la: “Tôi khát” (Ga 19:28), và liền sau đó là: “Thế là đã hoàn tất” (Ga 19:30). Đó là những lời cuối cùng của Chúa, nhưng lại chứa đựng cả một đời sống, mạc khải toàn bộ ý nghĩa sự hiện hữu của Con Thiên Chúa. Trên Thập Giá, Chúa Giêsu không xuất hiện như một vị anh hùng khải hoàn, nhưng như một người cầu xin tình yêu. Người không tuyên bố, không kết án, cũng không tự vệ. Người khiêm nhường xin điều mà chính Người, tự bản thân, không thể trao tặng cho Người dưới bất kỳ hình thức nào.

Cơn khát của Đấng chịu Đóng đinh không chỉ là nhu cầu thể lý của một thân xác bị tra tấn. Trên hết, đó còn là sự biểu lộ của một khát khao sâu thẳm: khao khát tình yêu, khao khát mối tương quan, khao khát hiệp thông. Đó là tiếng kêu thầm lặng của một Thiên Chúa, khi đã hoàn toàn chia sẻ thân phận con người của chúng ta, cũng để cho cơn khát ấy chế ngự mình. Một Thiên Chúa không xấu hổ khi xin một ngụm nước, vì qua cử chỉ ấy, Người dạy chúng ta rằng tình yêu đích thực cũng biết học cách cầu xin, chứ không chỉ cho đi.

Chúa Giêsu nói, “Tôi khát”, và bằng cách ấy, Người bày tỏ nhân tính của Người cũng như của chúng ta. Không ai trong chúng ta tự mình có tất cả mà không cần đến ai. Không ai có thể tự cứu mình. Cuộc sống “được hoàn tất” không phải khi chúng ta mạnh mẽ, nhưng là khi chúng ta học cách đón nhận. Chính vào lúc ấy, sau khi nhận được từ bàn tay xa lạ một miếng bọt biển tẩm giấm, Chúa Giêsu tuyên bố: “Thế là đã hoàn tất.” Tình yêu đã tự làm cho mình cần đến người khác, và chính vì thế mà tình yêu đã hoàn tất công trình của mình.

Đó là nghịch lý Kitô giáo: Thiên Chúa cứu độ không bằng cách hành động, nhưng bằng cách để cho chính bản thân hành động. Không phải bằng cách đánh bại sự dữ bằng sức mạnh, nhưng bằng cách chấp nhận sự yếu đuối của tình yêu cho đến cùng. Trên Thập giá, Chúa Giêsu dạy chúng ta rằng con người không đạt tới sự viên mãn bằng quyền lực, nhưng bằng sự mở lòng tin tưởng tha nhân, ngay cả khi họ là kẻ thù địch. Ơn cứu độ không nằm trong sự tự lập, nhưng trong việc khiêm nhường nhìn nhận sự thiếu thốn của mình và khả năng diễn tả nó cách tự do.

Sự trọn vẹn của nhân tính chúng ta trong chương trình của Thiên Chúa không phải là một hành động của sức mạnh, mà là một cử chỉ của lòng tín thác. Chúa Giêsu không cứu độ bằng một bước ngoặt kịch tính, nhưng bằng cách xin một điều mà Người không thể tự trao cho mình. Và chính tại đây cánh cửa của niềm hy vọng đích thực được mở ra: nếu ngay cả Con Thiên Chúa cũng không chọn cách tự mình có tất cả, thì cơn khát của chúng ta – khát tình yêu, khát ý nghĩa, khát công lý – không phải là dấu hiệu của sự thất bại, nhưng là dấu chỉ của sự thật. Sự thật này, tuy đơn giản, lại khó được chấp nhận. Chúng ta sống trong một thời đại tôn vinh sự tự lực một mình, hiệu quả, thành tích. Thế nhưng Tin Mừng cho chúng ta thấy rằng thước đo nhân tính không được xác định bởi những gì chúng ta đạt được, nhưng bởi khả năng để cho mình được yêu thương, và khi cần, được giúp đỡ.

Chúa Giêsu cứu chúng ta bằng cách cho thấy rằng việc cầu xin không phải là hèn kém, nhưng là giải thoát. Đó là con đường vượt qua sự xấu hổ của tội lỗi để tái nhập vào không gian của sự hiệp thông. Ngay từ khởi đầu, tội lỗi đã sinh ra sự xấu hổ. Nhưng ơn tha thứ – ơn tha thứ đích thực – được khai mở khi chúng ta đối diện với sự thiếu thốn của mình mà không sợ bị từ chối.

Cơn khát của Chúa Giêsu trên Thánh Giá cũng là cơn khát của chúng ta. Đó là tiếng kêu của một nhân loại bị tổn thương đang tìm kiếm nước hằng sống. Và cơn khát này không làm chúng ta xa rời Thiên Chúa, nhưng trái lại, kết hợp chúng ta với Người. Nếu chúng ta có can đảm nhìn nhận, chúng ta có thể khám phá ra rằng ngay cả sự mỏng giòn của mình cũng là chiếc cầu dẫn về thiên đàng. Chính trong việc cầu xin – chứ không phải trong việc chiếm hữu – mà một con đường tự do được khai mở, bởi vì chúng ta không còn tỏ vẻ tự lực một mình trong mọi sự.

Trong tình huynh đệ, trong đời sống đơn sơ, trong nghệ thuật cầu xin không xấu hổ và biết cho đi không toan tính, một niềm vui được khai sinh mà thế gian không biết đến. Một niềm vui phục hồi cho chúng ta về sự thật nguyên thủy của bản thể: chúng ta là thụ tạo được tạo dựng để yêu thương và đón nhận tình yêu.

Anh chị em thân mến, trong cơn khát của Đức Kitô, chúng ta có thể nhận ra tất cả những cơn khát của bản thân. Và chúng ta học được rằng không có gì nhân bản hơn, cũng không có gì thiêng liêng hơn, bằng việc có thể nói: Tôi cần. Chúng ta đừng sợ cầu xin, nhất là khi nghĩ rằng mình bất xứng. Chúng ta đừng xấu hổ khi giơ tay ra. Chính ở đó, trong cử chỉ khiêm tốn ấy, ẩn chứa ơn cứu độ.

***

LỜI KÊU GỌI

Những tin tức bi thảm đang đến từ Sudan, đặc biệt là tại Darfur. Tại El Fasher, nhiều thường dân bị mắc kẹt trong thành phố, trở thành nạn nhân của nạn đói và bạo lực. Ở Tarasin, một trận lở đất kinh hoàng đã cướp đi nhiều sinh mạng, để lại sự đau thương và tuyệt vọng. Và vẫn chưa hết, bệnh tả đang lan rộng, đe dọa hàng trăm ngàn người vốn đã bị khốn khổ. Tôi gần gũi hơn bao giờ hết với người dân Sudan, đặc biệt là với các gia đình, trẻ em và những người phải di tản. Tôi cầu nguyện cho tất cả các nạn nhân. Tôi tha thiết kêu gọi các nhà lãnh đạo và cộng đồng quốc tế bảo đảm các hành lang nhân đạo và phối hợp phản ứng để ngăn chặn thảm họa nhân đạo này. Đã đến lúc phải khởi sự một cuộc đối thoại nghiêm túc, chân thành và bao gồm mọi phía để chấm dứt xung đột, khôi phục niềm hy vọng, phẩm giá và hòa bình cho dân tộc Sudan.

____________________________________________________

Lời chào đặc biệt:

Tôi xin chào tất cả anh chị em hành hương và khách tham quan nói tiếng Anh tham dự Buổi Tiếp kiến hôm nay, đặc biệt là các đoàn đến từ Anh quốc, Scotland, Ireland, Bắc Ireland, Áo, Đan Mạch, Malta, Hà Lan, Thụy Sĩ, Cameroon, Úc, Hồng Kông, Indonesia, Nhật Bản, Philippines, Việt Nam và Hoa Kỳ.

Tôi xin tất cả anh chị em cùng hiệp ý cầu nguyện cho những người bị ảnh hưởng bởi các trận lở đất gần đây tại dãy núi Marra ở Sudan. Chúng ta cùng khẩn cầu Thiên Chúa Toàn năng ban bình an vĩnh cửu cho những người đã qua đời, và ban sự an ủi cùng sức mạnh cho những người thân yêu của họ. Ngay cả giữa những bi kịch như vậy, ước mong chúng ta không bao giờ đánh mất niềm hy vọng nơi tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta.

Tôi khẩn xin muôn phúc lành của Thiên Chúa Toàn năng xuống trên tất cả anh chị em và gia đình.

Comments are closed.

phone-icon