Rev. Gerald Bouressa
Sr. Maria Ánh Hồng chuyển Việt ngữ từ tập sách “Why me, God?”
“Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường,
đã giữ vững niềm tin.” (2 Tm 4:7)
Lời giới thiệu:
Giống như tất cả các trải nghiệm trong cuộc sống, một căn bệnh trầm trọng sẽ có ý nghĩa khác nhau đối với những người khác nhau. Từ bệnh nhân, đến gia đình và bạn bè của họ, thậm chí, đến các chuyên gia y tế cung cấp phương pháp điều trị, bệnh tật gợi lên những cảm xúc, hiểu biết và cách đáp trả đức tin theo cách riêng biệt đối với từng người. Trong loạt lời cầu nguyện này, cha Gerald Bouressa cho chúng ta một phản ứng độc đáo đối với trải nghiệm về bệnh tật, căn bệnh ung thư dường như có mặt khắp nơi.
Với tính chất phổ biến của căn bệnh này, có thể chắc chắn khi nói rằng hầu như mỗi một người đều đã từng bị ung thư chạm vào bằng cách này hay cách khác. Bạn có thể có một thành viên trong gia đình hoặc bạn bè đã hoặc đang trải qua kinh nghiệm này, hoặc có thể là nạn nhân của căn bệnh này. Có lẽ bạn đã bị ung thư, hoặc hiện đang được điều trị. Phần lớn đời linh mục của Cha Bouressa đã phục vụ với tư cách là tuyên úy bệnh viện, nên chắc chắn Cha không xa lạ gì với căn bệnh ung thư. Khi ngài viết trong lời cầu nguyện của mình, “Bây giờ là con!” trong quá trình mục vụ, ngài đã quen biết nhiều người mắc bệnh. Sau đó, khi ngài phát hiện ra mình cũng mắc bệnh ung thư tuyến tiền liệt, những trải nghiệm đầy đủ và tất cả những hệ lụy của căn bệnh này đã trở thành hiện thực đối với ngài. Đó là từ góc độ cá nhân mà ngài đã viết những lời cầu nguyện này.
Mặc dù trải nghiệm của một người không nhất thiết phải phù hợp với trải nghiệm của người khác, nhưng khi chia sẻ kinh nghiệm, người ta có thể giúp đỡ những người khác đang sống trong hoàn cảnh tương tự. Khi chia sẻ những lời cầu nguyện từ trải nghiệm ung thư của mình, cha Bouressa đưa ra sự giúp đỡ cho những bệnh nhân ung thư, để họ có thể cảm thấy được hiểu hơn và do đó, bớt cô đơn hơn trong cuộc đấu tranh của mình, và họ có thể được truyền cảm hứng trong lời cầu nguyện của chính họ đối với bệnh tật của họ.
Cha Bouressa đã không qua khỏi cuộc chiến đấu với căn bệnh ung thư, nhưng những lời cầu nguyện của ngài đã tạo thành một di sản của niềm hy vọng – một niềm hy vọng đôi khi bị thất vọng bởi thất bại, hòa lẫn với sự tức giận, và bị đè bẹp bởi nỗi đau, nhưng vẫn tồn tại lâu dài. Như cha Bouressa đã từng nhận xét, “Hy vọng của con là, qua những lời cầu nguyện này, những bệnh nhân có thể tìm thấy hy vọng khi nhận ra rằng, vượt trên tất cả Chúa vẫn đang ở cùng họ.”
Dưới đây là những lời cầu nguyện trong từng biến cố xảy đến với cha Gerald Bouressa (1934 – 1994) kể từ khi cha phát hiện mình có vấn đề về sức khỏe:
LỊCH HẸN
Lạy Chúa, bây giờ con sợ lắm. Con đã đến phòng khám của bác sĩ và phàn nàn về cơn đau của mình, ông ấy đề nghị con nên làm xét nghiệm xương càng sớm càng tốt. Trong khi ông ấy trấn an con rằng chắc sẽ chẳng có chuyện gì đâu, ông cũng cho biết nó có thể là một điều gì đó. Nó sẽ là gì? Câu hỏi đang dày vò con, và ngay bây giờ không ai trả lời cho con, ngoại trừ một mình Chúa. Tại sao Chúa không nói chuyện với con? Xin hãy nói điều gì đó! Chỉ cần cho con biết rằng Ngài đang ở đây với con.
BÂY GIỜ LÀ CON!
Lạy Chúa là Đấng Tạo hóa, con thường xuyên gặp những người bị ung thư. Họ là bạn bè, gia đình, hàng xóm, đồng nghiệp và những người quen của con. Con cảm thấy thương họ, và con nghĩ về tất cả những nỗi đau mà họ có thể phải chịu đựng. Bây giờ con là một trong những người bị ung thư! Những người khác nhìn con và nghĩ về nỗi đau mà con có thể phải chịu trên con đường sắp chết. Chúa ơi, nếu con không được chữa khỏi, con xin Ngài sức mạnh để chịu đựng bất cứ điều gì có thể xảy đến. Con mong muốn rằng con có thể cảm nhận được sự hiện diện của Ngài khi cuộc hành trình trở nên khó khăn, và rằng con có thể luôn được bao quanh bởi những người bạn tốt.
MỘT TƯƠNG LAI?
Lạy Thiên Chúa là Đấng Sáng tạo, con biết rằng con có tương lai, nhưng tương lai sẽ như thế nào? Liệu con có thể tận hưởng cuộc sống như những người bạn của con không? Liệu con có thời gian để hoàn thành tất cả những điều mà con vẫn mơ ước không? Liệu tương lai của con có phải là một tương lai đầy bệnh tật, kéo theo với căn bệnh ung thư không? Liệu con có thể vượt qua nó mà không gặp nhiều đau khổ hay không? Có nhiều dạng ung thư. Loại của con sẽ là gì? Nó sẽ điều trị được hay không? Con sẽ cần hóa trị hay xạ trị? Chúa ơi, con có những câu hỏi và con cần những câu trả lời. Con không thể tiếp tục sống trong vương quốc của bóng tối và bất định như vậy. Xin hãy ở bên con. Xin hãy giúp con. Xin hỗ trợ con!
THỜI ĐIỂM QUYẾT ĐỊNH
Lạy Chúa, con đã gặp bác sĩ chuyên khoa ung thư và ông ấy để lại cho con nhiều điều để quyết định hơn. Bệnh ung thư của con có thể được điều trị bằng xạ trị hoặc hóa trị. Con có những người bạn đã trải qua phương pháp này hay phương pháp khác, hoặc cả hai, và đã thấy những phương pháp điều trị này có thể ảnh hưởng như thế nào đến cơ thể. Con có muốn điều đó không? Có thể con sẽ không gặp tác dụng phụ, nhưng con không thể biết được điều đó cho đến khi con thử. Con cần Ngài giúp con, Chúa ơi. Con muốn tin rằng Ngài là Thiên Chúa tốt lành, rằng Ngài đang ở bên con trên mỗi bước đường, nhưng thật khó khăn những lúc như thế này! Xin hãy đảm bảo với con về mối quan tâm của Ngài bằng cách này hay cách khác. Xin hãy để con cảm nhận nó ngay bây giờ!
TẠI SAO LÀ CON?
Chúa ơi, mấy ngày nay con rất khó ngủ. Tâm trí con đang quay cuồng, và nỗi sợ hãi dâng lên trong con. Đôi khi con chạy nhanh trên sàn vào lúc nửa đêm, cố gắng lay chuyển những con quỷ hiện đang ám ảnh con. Con cần sự bình yên trong lòng hơn bao giờ hết. Con cậy nhờ Ngài để tìm sự bình an ấy, nhưng sự bình an dường như không ở đây. Tại sao không? Tại sao Ngài không trả lời con? Ngài đã đi đâu? Con có thể không phải là một người hoàn hảo, nhưng con cũng không phải là một người xấu. Xin vui lòng. Con đang cầu xin Ngài. Xin hãy ở bên con, và giúp con cảm nhận được sự hiện diện của Ngài. Con không biết phải đi đâu nữa.
SỰ PHẪN NỘ
Từ thời thơ ấu, con đã được dạy rằng Ngài yêu con, nhưng gần đây con bỗng nghi ngờ. Con rất giận. Con chưa già và con vẫn mơ về những điều mà con chưa đạt được. Ai sẽ làm chúng thay cho con? Con luôn nhìn về tương lai như một điều gì đó tốt đẹp, và bây giờ tất cả những gì con có thể thấy là đau đớn và khổ sở. Con đã từng làm gì để phải chịu những điều như thế này? Tại sao Ngài lại cho phép điều này xảy ra với con? Ngài thực sự là một Thiên Chúa yêu thương thì làm thế nào Ngài lại có thể để điều này xảy ra? Xin hãy trả lời con! Hãy trả lời con đi!!
NHỮNG NGƯỜI BẠN
Hôm nay con đã tìm thấy một điều mà con biết ơn: đó là tình bạn mà con chia sẻ với rất nhiều người. Con biết rằng một số người sẽ sợ hãi vì căn bệnh ung thư của con, nhưng con cũng biết rằng phần lớn họ sẽ ở đó khi con cần. Con thực sự đã cố gắng để trở thành một người bạn của những người khác, và con đoán đây là lúc người ta thực sự phát hiện ra mình đã thành công như thế nào. Con cần những người này hơn bao giờ hết, mặc dù họ có thể không nhận ra là bao. Đừng để con đánh mất họ, Chúa ơi! Con không thể nghe thấy giọng nói của Ngài, nhưng con có thể nghe thấy giọng nói của họ. Con sẽ cần nó để giúp con vượt qua tất cả những điều này.
XẠ TRỊ LẦN THỨ NHẤT
Con chào Chúa, Chúa ơi, con đang gọi Ngài. Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên con xạ trị. Con sợ lắm. Con không biết nhiều về cách điều trị này, nhưng con đã nghe một số câu chuyện đáng sợ về nó. Con hy vọng chúng không xảy đến với con. Con đã có quá đủ điều đáng sợ rồi. Họ sẽ bắt con làm gì? Họ sẽ sử dụng con như một cuốn sách tô màu, đặt những đường màu tím hoặc đỏ xấu xí trên khắp cơ thể con? Họ có hứng thú với việc sử dụng “điểm đánh dấu ma thuật” của mình trên người khác không? Con hy vọng là không. Những người khác đã trải qua xạ trị mà không có tác dụng phụ. Xin hãy cho con giống như những người ấy.
XẠ TRỊ LẦN THỨ HAI
Tạ ơn Chúa. Nó quả là không tệ như con nghĩ. Đúng, con có một đường kẻ màu tím xấu xí, buồn cười, nhưng chúng có thể bị che đi bởi quần áo con mặc. Con đã thấy những người khác có đường kẻ và dấu hiệu ở nơi họ không thể che đậy, thông báo với tất cả thế giới rằng họ bị ung thư. Ngày mai con sẽ đi khám và đây sẽ là điều trị đầu tiên trong nhiều phương pháp điều trị. Con không biết điều gì sẽ xảy ra. Con sẽ cảm nhận được điều gì chăng? Làm cái đó mất bao lâu? Họ đã thực sự sắp xếp mọi thứ đúng không? Liệu chúng có tấn công và tiêu diệt các tế bào ung thư của con không? Con vẫn còn nhiều câu hỏi dành cho Ngài, lạy Đấng Tạo hóa của con. Con vẫn đang đợi câu trả lời khi con bắt đầu cuộc phiêu lưu mới này trong cuộc đời mình! Ngài sẽ nói khi nào và như thế nào?
XẠ TRỊ LẦN THỨ BA
Lần xạ trị này không quá tệ! Con nghĩ rằng con sẽ ở dưới cỗ máy to lớn đó lâu hơn nhiều so với những gì đã xảy ra. Con chỉ hy vọng có đủ thời gian để việc điều trị diễn ra đúng như mong muốn. Cho đến nay, con chưa gặp bất kỳ tác dụng phụ nào và vì điều đó, Chúa ơi, con rất biết ơn Chúa. Đó là một điểm sáng mà con biết trong thử thách này. Họ đã nói với con rằng con sẽ có rất nhiều cách điều trị, mặc dù họ không chỉ định bao nhiêu cách. Chắc chắn nó sẽ mất thời gian của con, nhưng nếu nó có thể cứu mạng con, nó sẽ rất đáng giá. Xin Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa giúp con có thể chịu đựng được tất cả những tia phóng xạ xâm nhập vào cơ thể con. Con cũng cảm ơn vì đã ban cho con người trí thông minh để phát minh ra những chiếc máy được sử dụng trong các phương pháp điều trị của con.
XẠ TRỊ LẦN THỨ TƯ
Con đã chịu đựng đợt xạ trị này khá tốt, và con thực sự tin tưởng trong chuyện này đã có bàn tay nâng đỡ của Chúa. Bây giờ phần còn lại nằm trong tay của Ngài và bàn tay của bác sĩ chuyên khoa ung thư của con. Con cầu nguyện rằng lần điều trị cuối cùng này sẽ là tất cả những gì mà các tế bào ung thư của con có thể tiếp nhận, chúng sẽ được loại bỏ khỏi cơ thể con, để lại cho con vài năm nữa để tận hưởng cuộc sống mà Ngài đã ban cho con. Mặc dù, con có thể sống với sự không chắc chắn, con xin Ngài giúp con sống thực sự. Cầu mong không có một khoảnh khắc nào trôi qua mà con không biết ơn Chúa và những người xung quanh con, những người đã giúp con đi xa được như thế này. Và xin đừng bao giờ để con coi thường cuộc sống của mình!
HÓA TRỊ LẦN THỨ NHẤT
Chúa ơi, con đã chọn con đường hóa trị, bất chấp những gì con đã thấy ở bạn bè của mình. Tại thời điểm này, đó có vẻ là sự lựa chọn tốt nhất cho con và con sẵn sàng mạo hiểm bất cứ điều gì có thể xảy ra do hóa chất truyền vào cơ thể. Con xin Ngài hướng những hóa chất đó đến những nơi cần thiết để tiêu diệt các tế bào ung thư của con. Các bác sĩ và y tá có thể chèn kim và treo túi, nhưng chỉ có Ngài mới có thể đưa ra hướng dẫn truyền dịch có thể ngăn chặn bệnh ung thư của con. Xin Chúa cho con can đảm khi con bắt đầu phần này của cuộc hành trình với căn bệnh ung thư.
HÓA TRỊ LẦN THỨ HAI
Ôi, Chúa ơi, những ngày đầu tiên này thật khốn khổ cho con. Con cảm thấy buồn nôn và mệt mỏi. Các bác sĩ và y tá nói rằng điều này là bình thường, cho đến khi cơ thể con có thể thích nghi với thuốc. Con bắt đầu tự hỏi liệu tóc mình có rụng không. Con sẽ trông như thế nào nhỉ? Con thực sự chưa bao giờ có ý định bị hói đầu, nhưng nếu phương pháp điều trị hiệu quả với con giống như nó có hiệu quả với những người khác, thì con cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng. Con sẽ nhìn như thế nào khi trên đầu chỉ có một mảng tóc? Một bộ tóc giả? Có lẽ chí ít thì điều này cũng khiến cho con cười, Chúa ơi, và, Ngài biết con cần thật nhiều nụ cười như thế nữa. Nhưng bây giờ, Chúa ơi, xin hãy giúp con vượt qua những ngày đầu tiên của đợt hóa trị, và giúp cơ thể con điều chỉnh để những đau khổ mà con phải trải qua có thể được giữ ở mức tối thiểu.
HÓA TRỊ LẦN THỨ BA
Giờ đây đã trở thành thói quen và con biết ơn vì điều đó, Chúa ơi. Cảm giác buồn nôn và những điều khó chịu khác đã qua đi khá nhiều. Cơ thể con dường như thoải mái hơn và những chiếc túi trông không còn đáng sợ nữa khi chúng treo lơ lửng trên đầu con. Con tin tưởng rằng Ngài đang ở đây, đang đưa ra cách chữa trị mà con cần để vượt qua tất cả những điều này. Với sự giúp đỡ của Ngài, con đã đi được nửa chặng đường và giờ có thể mong được thoát khỏi những chiếc kim và những chiếc túi này, để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Con tạ ơn Chúa vì tất cả những gì Ngài đã giúp con chịu đựng cho đến nay!
HÓA TRỊ LẦN THỨ TƯ
Chúa ơi, mọi chuyện đã kết thúc – ít nhất là bây giờ. Con có thể mong đợi một vài tuần tự do. Không còn kim tiêm. Không còn túi bọc treo trên các cột ở đầu giường nữa. Không còn y tá và bác sĩ nào xâm phạm quyền riêng tư của con với những câu hỏi mà con không có câu trả lời. Con đã làm được điều này với sự giúp đỡ của Ngài và sự giúp đỡ của tất cả những người bạn tuyệt vời của con. Ngày hôm nay, con dâng lời cảm tạ bởi vì nếu không có họ, cuộc hành trình này sẽ dài hơn và khó khăn hơn nhiều. Xin hãy để con làm bạn với những người khác đang cùng hội cùng thuyền với con bây giờ. Xin hãy để con có thể cho họ hy vọng và lòng can đảm khi họ bắt đầu cuộc chiến chống lại căn bệnh khủng khiếp này.
SỰ THUYÊN GIẢM
Tạ ơn Chúa, cảm tạ Ngài! Bác sĩ chỉ nói với con rằng có vẻ như bệnh ung thư đang thuyên giảm. Nó thậm chí có thể dừng lại, nhưng không ai có thể chắc chắn. Con đã không cảm thấy tốt trong một thời gian dài và con chỉ muốn cảm tạ Ngài vì Ngài đã chữa lành con. Nếu có thể, con sẽ hát những lời ca ngợi Ngài để mọi người trong bệnh viện có thể nghe thấy. Ngài sẽ hài lòng với những giọt nước mắt tuôn dài trên má con. Con thực sự biết ơn Chúa, nhưng con muốn nhắc Ngài rằng các bác sĩ nói rằng luôn có khả năng ung thư tái phát. Bây giờ Ngài đã giúp con tiến xa đến mức này rồi, xin đừng quên con!
CÁC BÁC SĨ
Chúa ơi, các bác sĩ rất tốt, nhưng đôi khi dường như họ nghĩ rằng họ là Chúa. Họ muốn kiểm soát cuộc sống của con và con không muốn họ làm điều đó. Con muốn tự kiểm soát đời mình. Con muốn mình có thể nói “có” hoặc “không” với ai hoặc với bất cứ điều gì, tùy thuộc vào cảm giác của con. Chắc chắn, họ đã nghiên cứu về căn bệnh của con và biết nhiều điều về nó, nhưng họ không có tất cả các câu trả lời. Ngài là người duy nhất có tất cả các câu trả lời và một số người trong số họ cảm thấy khó chịu khi con nói với họ rằng con đang đặt niềm tin tưởng nơi Ngài. Lạy Chúa, xin hãy để con luôn tín thác vào Chúa, và nếu họ có vấn đề về điều này thì hãy cứ để mặc họ như vậy. Nhưng cũng có những bác sĩ giỏi, và con đã gặp một vài người trong số họ. Họ từ bi và quan tâm. Họ không ngại chạm vào con hoặc nắm tay con. Chúa ơi, con biết ơn họ và con ước gì bệnh viện có thêm nhiều người như họ. Xin làm chậm lại những ai xem y khoa chỉ là một ngạch kinh doanh trên mạng sống con người. Xin hãy chúc lành cho những người khác để họ thêm lòng trắc ẩn và tình yêu thương, và thưởng cho họ vì công việc của họ.
CÁC Y TÁ
Nếu có ai trong bệnh viện này xứng đáng được khen thưởng vì sự cống hiến của họ, thì họ chính là những y tá đã chăm sóc con. Chắc chắn, có một số người không quan tâm lắm, nhưng đa số đều không hề che dấu cảm xúc và hành động quan tâm yêu thương của họ. Con có thể thấy sự đau đớn trong mắt họ khi họ phải tiêm cho con một thứ gì đó mới. Khi nhìn họ, con biết rằng mọi bệnh nhân đều trở thành một phần của họ và họ chắc chắn phải đưa chúng con về nhà họ vào ban đêm. Con biết khi ai đó trong khoa đã chết. Mọi thứ trở nên rất tĩnh lặng, và các y tá không hề nói gì trong vài giờ. Thật vui khi biết rằng chúng con có ý nghĩa rất lớn đối với họ. Lạy Chúa, xin chúc lành cho những người này vì họ đã cống hiến, và ban cho họ sức mạnh cần thiết để tiếp tục phục vụ về thể chất, tình cảm và tâm linh cho những người trong chúng con đang phải sống chung với bệnh ung thư.
NỖI ĐAU
Lạy Thiên Chúa là Đấng Tạo hóa, hôm nay con cảm thấy đau. Đau ở nơi mà các bác sĩ nói rằng căn bệnh ung thư bắt đầu. Con không thích đau đớn chút nào. Con rất khó chấp nhận nó. Nhưng điều này là nhẹ, và con có thể dùng một hoặc hai viên thuốc aspirin. Những nỗi đau nhỏ này làm con sợ hãi, Chúa ơi. Con sợ rằng chúng có thể là dấu hiệu báo trước của một điều gì đó tồi tệ hơn, rằng bệnh ung thư đã di căn khắp các bộ phận trong cơ thể của con. Con biết rằng con sẽ muốn có một cái gì đó để lấy đi căn bệnh ung thư này. Con cũng muốn kiểm soát những gì đang xảy ra xung quanh mình. Con không muốn trở thành một thây ma sống trên những giọt morphin trong suốt quãng đời còn lại của mình. Nếu con đang phải đối mặt với điều đó. Chúa ơi, con xin Ngài đưa con đi.
ĐAU NHIỀU HƠN
Chúa ơi, con có thể chịu đựng thêm bao nhiêu đau đớn nữa? Điều này sẽ tiếp tục bao lâu nữa? Khi con kêu cứu, các y tá mang thuốc an thần đến để giúp con, nhưng con cảm thấy buồn ngủ quá. Xin Chúa giải thoát con khỏi cơn đau đớn này. Xin hãy làm gì đó để giúp con. Xin hãy cho con sức mạnh để chịu đựng nỗi đau tốt hơn. Một lần nữa, xin cảm ơn những người đã nắm tay con, những người thường xuyên túc trực bên giường bệnh của con, các bác sĩ và y tá thực sự quan tâm, và đặc biệt là sự hiện diện của Chúa. Thật khó để vui vẻ vào thời điểm như thế này, nhưng con nghĩ rằng có ai đó mong đợi con vui lên. Ít nhất con không muốn trở thành một người phàn nàn. Khi cơn đau trở nên dữ dội hơn, Chúa ơi, xin hãy giúp con kiên nhẫn hơn.
SINH THIẾT
Một lần nữa, Chúa ơi! Hôm nay con phải đi sinh thiết một lần nữa để xem mọi thứ diễn biến như thế nào. Con không thích. Đôi khi chúng làm con quá đau đớn. Con gần như run rẩy đi vào vì con không biết họ có thể tìm thấy gì. Mặc dù con muốn đối diện với vấn đề này trong sự hy vọng, nhưng kết quả cho đến nay chỉ gây ra nhiều cảm giác tồi tệ hơn trong con. Ngày hôm nay, xin Chúa hãy tiếp thêm sức mạnh cho con để con có thể tràn đầy hy vọng mà con cần. Xin hãy cho phép màu chữa bệnh bắt đầu hoạt động trong con. Con biết con chỉ nên nói, “Xin cho ý Ngài được thực hiện”, nhưng đó không phải là cách con cảm thấy. Ý muốn của con là con sẽ được chữa khỏi, hoặc căn bệnh khủng khiếp này sẽ thuyên giảm. Đó là điều con cầu xin Chúa hôm nay!
NHỮNG ĐIỀU CUỐI CÙNG
Lạy Thiên Chúa là Đấng Tạo hóa, con không biết khi nào con sẽ phải đối mặt với Ngài khi cuộc sống trên trái đất của con kết thúc, nhưng gần đây con đã đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn thỏa để gia đình con không phải chịu đựng những đau khổ không đáng có về cái chết của con. Bản di chúc và bản tường trình cuối cùng của con có trong hồ sơ, cũng như giấy ủy quyền cho việc chăm sóc sức khỏe và bản di chúc còn sống của con. Kế hoạch cho đám tang của con nằm trong ngăn bàn của con, và hy vọng chúng sẽ được thực hiện. Con gọi đây là “những thứ chết chóc” của mình, và bây giờ chúng đã không còn nữa, con muốn sống cuộc sống của mình một cách trọn vẹn nhất có thể. Cuộc sống của con vẫn chưa kết thúc, và con định sống nó đến hơi thở cuối cùng. Để làm được điều này, con cần Ngài và tất cả sức mạnh mà Ngài có thể ban cho con. Xin hãy nói với con, Chúa ơi, như thể Ngài chưa từng nói trước đây.
ENGLISH VERSION
Why Me, God?
Prayers From Someone Living With Cancer
By Rev. Gerald Bouressa (1934 – 1994)
“I have fought the good fight, I have finished the race,
I have kept the faith.” (2 Timothy 4:7)
A serious illness, as with all of life’s experiences, will mean different things to different people. From the person with the infirmity, to his or her family and friends, to the medical professionals who provide treatment, illness evokes feelings, insights, and faith responses unique to each person. In this series of prayers, Father Gerald Bouressa provides one such unique response to an experience of illness, the seemingly omnipresent disease of cancer.
Given the pervasive nature of the disease, it may be safe to say that virtually every life has been touched by cancer in one way or another. You may have a family member or friend who has lived or is living through the experience, or perhaps who has died of the illness. Perhaps you have had cancer, or are presently undergoing treatment for it. Father Bouressa, who served much of his priest-hood as a hospital chaplain, was certainly no stranger to cancer. As he notes in his prayer, “Now It’s Me!” he had, in the course of his ministry, come to know many people with the illness. When he later discovered that he had developed prostate cancer, the full experience and all the implications of the disease became real for him. It is from this personal perspective that he wrote these prayers.
While one person’s experience does not necessarily match that of another, it is in sharing the experience that one might help others who are living in similar circumstances. In sharing his prayers from his experience of cancer, Father Bouressa offers help to those living with cancer, that they might feel more understood and, hence, less alone in their struggles, and that they might be inspired in their own prayer response to their illness.
Father Bouressa did not survive his struggle with cancer, but his prayers did. They constitute a legacy of hope – a hope sometimes frustrated by setbacks, mingled with anger, and bedimmed by pain, but enduring nonetheless. As Father Bouressa once observed, “My hope is that, through these prayers, the ill may find hope in the realization that, in spite of it all, God is with them.
Following is his prayers:
AN APPOINTMENT
Lord, God, I’m scared right now. When I was in the doctor’s office complaining of a pain, he suggested that I have a bone scan done as soon as possible. While he assured me that it might not be anything, he also indicated that it could be some-thing. What will it be? The question is tormenting me, and I have no one to turn to right now but you. Why don’t you speak to me? Please say something! Just let me know that you are here with me.
NOW IT’S ME!
Creator God, I frequently have met people with cancer. They are my friends, family, neighbors, coworkers, and acquaintances. 1 felt sorry for them, and I thought of all the pain they might have to endure. Now I am one of those people with cancer! Others look at me and think of the pain I might have to suffer on my way to death. My God, if I cannot be cured, I ask of you the strength to endure whatever might come. I ask that I be able to feel your presence when the going gets tough, and that I might always be surrounded with good friends.
A FUTURE?
Creator God, I know that I have a future, but what kind of a future will it be? Will I be able to enjoy life as my friends do? Will I have time to accomplish all the things I still dream of doing? Will my future be one filled with sicknesses, the kind that comes with cancer? Will I be able to get through it without much suffering, or none at all? There are many forms of cancer. What kind will mine be? Will it be treatable? Will I need chemotherapy, or will radiation take care of it? God, I’ve got questions and I need answers. I can’t go on like this, living in the realm of darkness and uncertainty. Be with me. Help me. Support me!
DECISION TIME
Lord, I’ve seen the oncologist, and he’s left me with more decisions to make. My cancer can be treated either with radiation or with chemotherapy. I have friends who have undergone one or the other, or both, and have seen what these treatments can do to a body. Do I want that? Maybe I won’t have side effects, but I can’t know that until I try. I need you to help me, God. I want to believe that you are a good God, that you are with me every step of the way, but it is difficult at times like this! Assure me of your concern somehow or other. Let me feel it now!
WHY ME?
My God, I’m having a tough time sleeping these days. My mind is racing, and fear wells up inside me. I sometimes pace the floor in the middle of the night, trying to shake the demons which now haunt me. I need inner peace more than ever before. I look to you for it, but it doesn’t seem to be here. Why not? Why don’t you answer me? Where have you gone? I may not be a perfect person, but I’m not a bad person, either. Please. I’m begging you. Be with me, and let me feel your presence. I don’t know where else to go.
ANGER
From childhood on, I’ve been taught that you love me, but lately I have my doubts. I’m very angry. I’m not old, and I still dream of things that I would yet like to accomplish. Who will do them? I’ve always looked to the future as something good, and now all I can see is pain and suffering. What have I ever done to deserve this? Why are you allowing this to happen to me? It you truly are a loving God, how can you let this happen? Answer me! Answer me!!
FRIENDS
Today I have found something for which to be thankful: the friendship I share with so many people. I know that some will be frightened away by my cancer, but I also know that the majority of them will be there when I need them. I really have tried to be a friend to others, and I guess this is when one really finds out how successful one has been. I need these people now more than ever, even though they may not realize how much. Don’t let me lose them, God! I can’t hear your voice, but I can hear theirs. I’ll need that to help me through all this.
RADIATION I
Hello, God, it’s me calling. Today will be my first day in radiation. I’m scared. I don’t know much about the treatment, but I have heard some horror stories. I hope they don’t prod and pick at me. I’ve had enough of that. What will they make me do? Will they use me like a coloring book, putting ugly purple or red lines all over my body? Do they get a kick out of using their “magic markers” on others? I hope not. Others have gone through radiation without side effects. Let me be another.
RADIATION II
Thank you, God. That wasn’t as bad as I thought it might be. Yes, I havethe funny, ugly purple line, but they can be hidden by the clothes I wear. I have seen others whose lines and markings are where they can’t be covered up, announcing to all the world that they have cancer. Tomorrow I go in for what will be the first of many treatments. I don’t know what to expect. Will I feel anything? How long will it take? Did they really line things up right? Will they hit my cancer cells so that they’ll be destroyed? I still have many questions for you, my Creator. I’m still waiting for answers as I begin this new adventure in my life! When and how will you speak?
RADIATION III
This radiation isn’t so bad! I thought I’d be under that big machine much longer than I was. I just hope it’s enough time for the treatment to do what it should. So far I haven’t had any side effects, and for that, Lord, I’m grateful. It’s the one bright spot I’ve known in this ordeal. They’ve told me I’ll be having a lot of treatments, though they haven’t specified how many. It certainly does take time from my day, but if it will save my life, it will be worth it. Help me, Creator God, to be able to tolerate all those rays which enter my body. Thanks, too, for giving humans the intelligence to invent machines such as the one used in my treatments.
RADIATION IV
Well, God, this is it – the final treatment, the final shot of radiation. I’ve tolerated it pretty well, and I really believe that you have been responsible for that. Now the rest is in your hands and the hands of my oncologist. I pray that this last treatment will be all that my cancerous cells can take, that they will be zapped from my body, leaving me with a few more years in which to enjoy the life you have given me. Though I might live with uncertainty, I ask that you help me really to live. May a moment never pass in which I am not grateful to you and to those around me who have helped me come this far. And don’t ever let me take my life for granted!
CHEMOTHERAPY I
God, I’ve chosen to go the route of chemotherapy, in spite of what I have seen in my friends. At this point, it seems to be the best choice for me, and I’m willing to risk whatever may come as a result of having chemicals infused into my body. I ask that you direct those chemicals to the places where they are needed to kill my cancerous cells. The doctors and nurses can insert the needles and hang the bags, but only you can give direction to the fluids which might stop my cancer. Give me courage, Lord, as I begin this part of my journey with cancer.
CHEMOTHERAPY II
Oh, God, these first few days have been miserable for me. I feel nauseated and tired. The doctors and the nurses say this is normal, until my body can adjust to the medication. I’m beginning to wonder if my hair will fall out. How will I look? I really never planned to be bald, but if the treatment works on me like it works on others, I might as well be prepared. How would I look in a hairpiece? a wig? It might at least be good for a laugh, God, and you know I need as many of those as I can get. But for now, Lord, help me get through these first days of chemotherapy, and help my body adjust so that the misery I experience might be kept to a minimum.
CHEMOTHERAPY III
It’s getting to be routine now, God, and I’m grateful for that. The nausea and other nasty things have pretty much passed. My body seems to be more comfortable, and the bags don’t look so frightening anymore as they hang about my head. I’m confident that you are here, working the kind of healing I need to get through all this. With your help, I’ve passed the halfway point and now can look forward to being freed from these needles and bags, to living as normal a life as possible. Thanks for all that you have helped me handle so far!
CHEMOTHERAPY IV
Lord, it’s over – at least for now. I can look forward to a few weeks of freedom. No more needles. No more brown-covered bags hanging from IV poles. No more nurses and doctors coming in to invade my privacy with questions for which I have no answers. I made it this farwith your help and the help of all my wonderful friends. I say a prayer of thanks for them today because, without them, this journey would be longer and much more difficult. Let me be a friend to others who find themselves in the same boat as I am now. Let me be able to give them hope and courage as they begin their struggle against this horrible disease.
REMISSION
Thank you, God, thank you! The doctor just told me that it appears the cancer is in remission. It may even be stopped, but no one can be sure. I haven’t felt this good in a long, long time, and I just want to thank you for that. If I could, I’d sing your praises so that everyone in the hospital might hear. You’ll have to be satisfied with these tears cascading down my cheeks. I really am grateful, God, but I want to remind you that the doctors say there is always the possibility that the cancer might return. Don’t forget about me, now that you’ve gotten me this far!
DOCTORS
Doctors are okay, God, but sometimes they seem to think that they are you. They want to control my life, and I don’t want them to do that. I want to be in control. I want to be able to say “yes” or “no” to whom- or – whatever, depending on how I feel. Sure, they have studied this disease of mine and know many things about it, but they don’t have all the answers. You’re the only one with all the answers, and some of them get upset when I tell them I’m putting my faith and my trust in you. Let me always be like that, Lord, and if they have problems with that, so be it. But there are good doctors, too, and I have met some of them. They are compassionate and they care. They aren’t afraid to touch me or to hold my hand. I appreciate them, God, and I wish the hospital was filled with their kind. Slow the ones for whom medicine is a business that human beings are involved. Bless the others with even more compassion and love, and reward them for their work.
NURSES
If there are any in this hospital who deserve to be rewarded for their dedication, they are the nurses who have been watching over me. Sure, there are some who are not very caring, but the majority wear their heart on their sleeve. I can see the pain in their eyes when they have to inject me with something new. I know in looking at them that every patient becomes a part of them and that they surely must take us home with them at night. I know when someone on the unit has died. Everything becomes very, very quiet, and the nurses don’t have much to say for a couple hours. It’s nice to know that we mean so much to them. Bless these women and men, Lord, for their dedication, and give them the strength they need to continue to minister physically, emotionally, and spiritually to those of us living with cancer.
PAIN
Creator God, I have some pain today. It’s in that spot where the doctors say the cancer began. I don’t like pain at all. I have a hard time accepting it. But this is mild, and maybe an aspirin or two will take it from me. These little pains frighten me, Lord. I fear that they may be the precursors of something worse, that the cancer has spread throughout my system. I know that I will want something to take it away. I also want to be in control of what is happening around me. I don’t want to be a zombie living on a morphine drip the rest of my life. If I am facing that. God, I ask that you take me.
MORE PAIN
God, how much more pain can I take? How much longer will this go on? When I call for more relief, the nurses bring the magic potions to help me, but I feel so drowsy all the time. Please, God, deliver me from this agony. Do something to help me. Give me the strength to tolerate the pain better. Thanks, again, for those who hold my hand, for those who are constantly at my bedside, for the doctors and the nurses who really care, and for your presence. It’s hard to be cheerful at a time like this, but I doubt that anyone expects me to be. I at least don’t want to be a complainer. When the pain becomes more intense, Lord, then help me to be more patient.
BIOPSIES
Another one, God! Today I have to go for another biopsy to see how things are going. I don’t like them. Sometimes they hurt too much. I go in almost trembling because I don’t know what they might find. While I’d like to approach this with hope, the results so far have only caused more bad feelings inside of me. Strengthen me today so that I can be filled with the hope I need. Please let the miracle of a cure begin. I know I should just say, “Your will be done,” but that’s not the way I feel. My will is that I be cured, or that this horrible disease go into remission. That’s what I’m asking today!
LAST THINGS
Creator God, I don’t know when I will be facing you as my life here on earth ends but I’ve been making sure lately that everything is in order so that my family doesn’t have to endure any unnecessary suffering in the event of my death. My last will and testament are on file, as are my power of attorney for healthcare and my living will. The plans for my funeral are in my desk drawer, and hopefully they will be carried out. I call these my “death things,” and now that they are out of the way, I want to live my life as fully as possible. My life is not over yet, and I intend to live it to my last breath. To do this, I need you and all the strength you can give me. Speak to me, God, like you have never spoken before.