Hoa sinh trái – Chúa Nhật 5 Phục Sinh, năm B

0

Sr. Teresa Đoàn Thụy Thúy Phượng, OP

Đức Giêsu là con người tinh tế, Ngài nói lời Thiên Chúa không chỉ qua việc giải thích Kinh Thánh nhưng còn qua những sự vật thường hằng, thân quen với cuộc sống con người. Tuần trước chúng ta được chiêm ngắm chân dung vị mục tử nhân lành hết lòng chăn dắt đoàn chiên. Tuần này, chúng ta được mời gọi nhìn về hình ảnh cây nho giản dị, bình thường, vốn không xa lạ gì với văn hóa và con người thời Đức Giêsu. Với hình ảnh này, chúng ta nhận được sứ điệp gì cho tuần sống của chúng ta?

1. Cây liền cành

Theo kinh nghiệm riêng của mỗi người khi nhìn xem sự phát triển của cây: Hạt giống trổ sinh thành cây, đâm cành, ra lá, sinh nụ, đơm bông, kết trái. Tất cả đều được nuôi dưỡng bởi nguồn nhựa bên trong cây. Một bộ phận nào lìa khỏi thân cây sẽ trở nên khô héo, lụi tàn. Hôm nay, Đức Giêsu nhận Ngài là cây nho thật và chúng ta là cành. Cành nào không sinh trái thì bị chặt đi. Điều này không được hiểu là viễn cảnh ngày tận thế hay sự luận phạt nhưng là hệ quả của việc không sinh trái: Nó đã trở nên vô dụng thì việc giữ lại nào có ích chi. Vì thế, nếu muốn được giữ lại thì cành phải sinh hoa trái, và để sinh trái thì điều kiện tất yếu là cành phải liền cây.

Đức Giêsu đã chỉ cho ta cách thức “cành liền cây” đó là như “cây liền cành” khi nói: “Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em” (Ga 15, 4a). Thật vậy, có nhiều cành gắn liền với cây mà nào có sinh trái. Đức Giêsu dạy dỗ chúng ta sự thật này là: Chúng ta không thể tự mình sinh hoa trái vì “không có Thầy anh em không làm gì được” (Ga 15,5); chúng ta có thể sinh hoa trái là nhờ chính Ngài “Thầy ở lại trong anh em”. Đức Giêsu đã gắn liền với chúng ta trước và trở thành mẫu thức cho chúng ta gắn liền với Ngài “cành liền cây như cây liền cành”. Chúng ta muốn trổ sinh hoa trái thì cũng phải ở lại trong Chúa như Chúa đã ở lại trong chúng ta.

2. Cành sinh trái

Người trồng nho mong đợi mùa thu hoạch sẽ mang về những chùm nho chín mọng, căng tròn. Dù không là người trồng nho nhưng qua sách vở, chúng ta biết rằng để cành nho sinh trái thì nó phải chịu cắt tỉa: cắt tỉa lá, cắt tỉa cành phụ, cành nhỏ, cành èo ọt để tập trung nguồn dưỡng chất vào trái. Nếu không được cắt tỉa, nó chỉ là một cành mang đầy lá um tùm, rậm rạm và như vậy không đạt được mục đích của người trồng. Không chỉ chịu cắt lá, tỉa cành mà thôi vì khi đã cành đã sinh trái, người ta còn phải can đảm loại bỏ bớt một số trái để những trái còn lại phát triển mạnh và cho chất lượng cao.

Chúng ta cũng vậy, việc sinh trái đòi buộc chúng ta phải để cho Thiên Chúa và mọi người cắt tỉa khỏi những rườm rà, bận vướng, khỏi những phù phiếm thế gian và mặc lấy cho mình sự thanh thoát của Tin Mừng, vì “Căn cứ vào điều này chúng ta biết được Thiên Chúa ở lại trong chúng ta, đó là nhờ Thần Khí, Thần Khí Người đã ban cho chúng ta” (1Ga 3, 24b).

3. Trái hưởng dùng

Vụ mùa thu về trái ngon ngọt luôn là sự mong đợi của bao người, chẳng ai muốn gặt hái trái chua, trái đắng. Và chúng ta biết rằng, hoa trái thu về là để hưởng dùng chứ không chỉ để nhìn ngắm.

Cành đời chúng ta một khi đã gắn liền với thân cây Giêsu cùng trổ sinh hoa trái và hoa trái ngon ngọt được khởi đi từ Thần Khí Thiên Chúa đã ban cho chúng ta, đó là: bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ (Gl 5, 22). Những hoa trái này sẽ được hưởng dùng ở bất cứ môi trường nào chúng ta hiện diện vì nó làm phấn khởi lòng người. Chúng ta cũng canh phòng cho chính mình và người khác khỏi những trái chua trái chát vì tính xác thịt gây ra, là: dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ, say sưa, chè chén (Gl 5, 19-21).

“Điều làm Chúa Cha được tôn vinh là anh em sinh nhiều hoa trái và trở thành môn đệ của Thầy”, ước gì điều này trở nên động lực thôi thúc chúng ta gắn liền với Đức Giêsu để có thể sinh nhiều hoa trái và để hoa trái của chúng ta tồn tại mãi. Amen.

Comments are closed.

phone-icon