Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc
Tin Mừng (Lc 20, 27-40)
27 Có mấy người thuộc nhóm Xa-đốc đến gặp Đức Giêsu. Nhóm này chủ trương không có sự sống lại.28 Mấy người ấy hỏi Đức Giêsu: “Thưa Thầy, ông Mô-sê có viết cho chúng ta điều luật này: Nếu anh hay em của người nào chết đi, đã có vợ mà không có con, thì người ấy phải lấy nàng, để sinh con nối dòng cho anh hay em mình.29 Vậy nhà kia có bảy anh em trai. Người anh cả lấy vợ, nhưng chưa có con thì đã chết.30 Người thứ hai,31 rồi người thứ ba đã lấy người vợ goá ấy. Cứ như vậy, bảy anh em đều chết đi mà không để lại đứa con nào.32 Cuối cùng, người đàn bà ấy cũng chết.33 Vậy trong ngày sống lại, người đàn bà ấy sẽ là vợ ai, vì cả bảy đều đã lấy nàng làm vợ? “
34 Đức Giêsu đáp: “Con cái đời này cưới vợ lấy chồng,35 chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời sau và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng.36 Quả thật, họ không thể chết nữa, vì được ngang hàng với các thiên thần. Họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống lại.37 Còn về vấn đề kẻ chết trỗi dậy, thì chính ông Mô-sê cũng đã cho thấy trong đoạn văn nói về bụi gai, khi ông gọi Đức Chúa là Thiên Chúa của tổ phụ Áp-ra-ham,Thiên Chúa của tổ phụ I-xa-ác, và Thiên Chúa của tổ phụ Gia-cóp.38 Mà Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống.”
39 Bấy giờ có mấy người thuộc nhóm kinh sư lên tiếng nói: “Thưa Thầy, Thầy nói hay lắm.”40 Thế là, họ không dám chất vấn Người điều gì nữa.
(Bản dịch của Nhóm Phiên Dịch CGKPV)
****
Trong tháng cầu nguyện cho các linh hồn, thật là an ủi cho chúng ta, khi Đức Giêsu nói trong bài Tin Mừng hôm nay:
Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết,
nhưng Người là Thiên Chúa của kẻ sống,
vì đối với Người, tất cả đều đang sống. (c. 38)
Xin cho lời này của Đức Giêsu cũng cố niềm tin của chúng ta vào sự sống lại; và ước gì niềm tin này đem lại ý nghĩa và hướng đi cho chúng ta trong cuộc đời chóng qua này, nhất là trong tương quan của chúng ta đối với những gì thuộc về đời này.
Và xin cho các linh hồn, nhất là linh hồn của những người thân yêu của chúng ta được Chúa thứ tha, thương xót và cho sống lại để cùng nhau xum họp và mãi mãi thuộc về Chúa, là Đấng Hằng Sống.
1. Niềm tin
Chúng ta vẫn đang ở trong tháng cầu cho các linh hổn đã qua đời. Vì thế, thật là ý nghĩa, khi Lời Chúa trong Thánh Lễ hôm nay củng cố niềm tin của chúng ta vào sự sống lại. Bởi lẽ, chính vì niềm tin vào sự sống lại mà chúng ta cầu nguyện cho các linh hồn đã qua đời. Như chúng ta vẫn tuyên xưng trong kinh Tin Kính: “Tôi trông đợi kẻ chết sống lại và sự sống đời sau”.
Và tất cả chúng ta những người đang có mặt trong Thánh Lễ này, dù ở độ tuổi nào, chúng ta cũng sẽ lần lượt qua đi với niềm hi vọng được sống lại với Chúa và với nhau. Vì thế, ngay hôm nay, khi chúng ta cầu nguyện cho các linh hồn, chúng ta được mời gọi hướng về sự sống lại của chúng ta rồi, đã sống cho sự sống lại của chúng ta rồi, ngay khi còn đang sống trong cuộc đời chóng qua này.
Tuy nhiên cũng giống như những người thuộc nhóm Xa-đốc, không tin có sự sống lại, chúng ta cũng có những câu hỏi, những vấn nạn, những thắc mắc nan giải về sự sống lại, khiến cho niềm tin của chúng ta bị lung lay.
2. Niềm hi vọng
Chắc chắn, mãi mãi chúng ta sẽ không hiểu hết được về sự sống lại, bởi vì đó là quyền năng sáng tạo và tái sáng tạo thuộc về kế hoạch cứu độ của riêng một mình Thiên Chúa. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cứ tin và hi vọng, bởi vì “tin và hi vọng” không cần phải biết hết. Và thật bi đát cho loài người chúng ta, khi sống cuộc đời chóng qua này mà không có niềm hi vọng sống mãi.
Thật vậy, chúng ta được dựng nên theo hình ảnh của Thiên Chúa hằng sống, nên chúng ta tự trong cõi lòng, dù ý thức hay không ý thức, luôn khao khát được hằng sống. Và thật là bất hạnh cho chúng ta, khi khao khát mà không được ban tặng, không được làm cho no thỏa. Và Đức Giêsu, phát xuất từ Thiên Chúa và là Thiên Chúa, Ngài đến để xác chuẩn cho chúng ta về lời đáp của Thiên Chúa, là sẽ ban tặng sự sống đời đời của Thiên Chúa cho chúng ta: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống” (Ga 11, 25). Và đó là lí do, chúng ta luôn cầu nguyện cho các linh hồn; và chính chúng ta một ngày nào đó, cũng sẽ được cầu nguyện như thế.
Hơn nữa, loài người chúng ta luôn khao khát sự sống đời đời, nhất là khi thương yêu nhau: khi thương yêu nhau, chúng ta luôn ước ao thương yêu nhau mãi, và để thương yêu nhau mãi, thì phải sống mãi. Bởi vì tình thương phát xuất từ Thiên Chúa hằng sống và hướng về Thiên Chúa hằng sống. Tình thương tự bản chất hướng về vô biên và sẽ tồn tại mãi mãi, như Thánh Phaolo nói: “Lòng mến không bao giờ mất được” (1Cor 13, 8). Bởi vì Thiên Chúa là lòng mến, là tình thương.
Ngoài ra, niềm tin vào Thiên Chúa hằng sống và ơn huệ sống lại, sẽ làm cho chúng ta được bình an và tự do đối với sự sống này và những gì thuộc về sự sống này, đó là của cải, tiện nghi vật chất, sức khỏe, vẻ bề ngoài, thành công, danh vọng. Niềm tin vào sự sống lại giúp chúng ta tương đối hóa những điều này và không biến những điều này thành cùng đích, thành chủ nhân, thành ngẫu tượng.
Cuối cùng, cuộc đời này có rất nhiều người bất hạnh do số phận, sinh ra đã bệnh tật hay tật nguyền, hay bất hạnh do thiên tai, như ở nhiều nơi trong những ngày này, có những em bé bị giết hại khi chưa được sinh ra, có những con người hi sinh đời mình để sống cho Chúa và cho người khác, trong đời tu cũng như trong đời sống gia đình. Vì thế, chúng ta tin mạnh mẽ rằng, Chúa sẽ an ủi mãi mãi những người này một cách quảng đại và nhưng không.
3. “Đối với Người, tất cả đều đang sống”
Chúng ta hãy trở lại với Lời Chúa trong bài Tin Mừng, để lắng nghe và cố gắng hiểu câu trà lời của chính Đức Giêsu về sự sống lại. Chắc hẳn, chúng ta cũng có những thắc mắc liên quan đến sự sống đời sau và sự sống lại, tương tự như những người thuộc nhóm Xa-đốc. Tuy nhiên trong đức tin, chúng ta được mời gọi vượt qua lòng ham muốn biết tất cả, để nói như thánh I-nhã Loyola qua miệng cha Karl Rahner: “Hãy thả mình vào trong cung lòng của Thiên Chúa”[1] một cách vô điều kiện. Và đó chính là lời gọi mà chúng ta có thể nghe ra được trong câu trả lời của Đức Giêsu.
Theo Đức Giêsu, niềm tin phục sinh của chúng ta được đặt nền tảng tận cùng ở trên chính bản tính của Thiên Chúa, đó là bản tính hằng sống; và vì Ngài là hằng sống, nên Ngài tình yêu của Ngài cũng sẽ là muôn đời, là mãi mãi; như Tv 136 tuyên xưng:
Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.
Thế mà Thiên Chúa là tình yêu, nên tình yêu của Chúa không thể là vắn vỏi, không thể là chóng qua. Do đó, chúng ta tin mạnh mẽ rằng, chính tình yêu muôn đời của Thiên Chúa hằng sống làm cho chúng ta được sống lại và sống mãi, cho dù chúng ta có phải chết. Bởi vì, Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta, đang yêu thương chúng ta và sẽ yêu thương mãi mãi. Như chính Đức Giêsu nói một cách rất mạnh mẽ và thuyết phục về sự sống lại:
Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng Người là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống.
* * *
Trong Thánh Lễ, sau khi truyền phép, chúng ta tuyên xưng: “Lạy Chúa, chúng con loan truyền Chúa chịu chết, và tuyên xưng Chúa sống lại, cho tới khi Chúa đến”. Ước gì mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Kitô chết và phục sinh trở thành tình yêu, lẽ sống và niềm hi vọng của chúng ta trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời này.
Lạy Chúa là Cha chí thánh, là Thiên Chúa toàn
năng hằng hữu, chúng con tạ ơn Chúa mọi nơi mọi
lúc, nhờ Ðức Kitô, Chúa chúng con, thật là chính
đáng, phải đạo và đem lại ơn cứu độ cho chúng con.
Với lòng yêu mến thiết tha, chúng con ca ngợi
Người chịu chết, với đức tin sống động, chúng con
tuyên xưng Người sống lại; với niềm cậy trông vững
vàng, chúng con trông đợi Người đến trong vinh
quang.
Vì thế, lạy Chúa, cùng với toàn thể Thiên thần và
các thánh, chúng con hợp tiếng ca ngợi Chúa và
không ngừng tung hô rằng:
Thánh! Thánh! Thánh!
(Kinh Tiền Tụng Chung V)
[1] Karl Rahner, SJ, Ignatius von Loyola, Herder, 1978 (bản dịch Tiếng Việt của Lm Bùi Quang Minh, Tâm sự của Thánh I-nhã Loyola với một Giê-su Hữu hôm nay, An Tôn & Đuốc Sáng, 2009).