“Tôi đã cho anh em uống sữa chứ không cho dùng thức ăn, vì anh em chưa chịu nổi. Nhưng bây giờ anh em cũng vẫn còn không chịu nổi, vì anh em còn là những con người sống theo tính xác thịt. Bao lâu giữa anh em có sự ghen tương và cãi cọ, thì anh em chẳng phải là những con người sống theo tính xác thịt và theo thói người phàm sao?” (1 Cr 3:2).
Bạn đã bao giờ thắc mắc mình đang uống sữa trên hành trình tâm linh hoặc đang dùng đồ ăn hay không? Có nhiều dấu hiệu cho thấy sự trưởng thành tâm linh? Làm sao trưởng thành tâm linh? Làm sao chúng ta biết mình tiến bộ đủ đối với sự sống đời đời để chúng ta có thể thôi uống sữa mà dùng thức ăn?
Trước tiên, có một câu hỏi khó trả lời: “Tôi trưởng thành trong đức tin chưa?”. Bước đầu tiên là chúng ta phải sẵn sàng chấp nhận mình chưa thực sự trưởng thành tâm linh, nhờ đó chúng ta mới có thể đi đúng đường.
Chúng ta bắt đầu tự hỏi xem mình đang ở đâu trong hành trình tâm linh. Điều này giúp chúng ta nhận biết các tình huống. Có thể gọi đó là “siêu nhận thức”.
Bước thứ nhì tiến tới sự trưởng thành tâm linh là cách chúng ta nhìn vào cuộc sống của mình.
Chúng ta không dễ loại bỏ những thói quen xấu. Điều này không có nghĩa là chúng ta rất kiên nhẫn mà là mất kiên nhẫn, lương tâm cứ giằng co chúng ta. Chúng ta “xem xét” tính huống để chúng ta có thể biết gốc rễ của nó và nhổ bật gốc nó khỏi cuộc đời chúng ta. Đó là một hành trình dài nên chúng ta phải sẵn sàng và cương quyết đấu tranh. Rất cần thiết.
Bước thứ ba tiến tới sự trưởng thành tâm linh là gánh nặng chúng ta bắt đầu gánh vác vì quan tâm việc triệt tiêu những gì làm chúng ta xa cách Chúa. Thật vậy, trong hành trình tâm linh, chúng ta có thể nhận thấy khó khăn và cực khổ khi “tự giải thoát” khỏi những thứ vướng mắc.
Chúng ta thấy có thêm những thập giá trong cuộc sống vì chúng ta đang bắt đầu nhìn mọi thứ theo cách ảnh hưởng mối quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa. Không dễ chút nào vì có vẻ càng khó khăn hơn.
Lúc này, chúng ta phải tăng cường cầu nguyện. Chúng ta dành nhiều thời gian cầu nguyện, tìm hiểu Lời Chúa, và đào sâu về đức tin. Mỗi mặc khải mới sẽ làm chúng ta khao khát Ngài nhiều hơn.
Thánh Augustinô đã diễn tả: “Lòng con còn bồn chồn lo lắng cho đến khi nào được nghỉ ngơi trong Chúa Giêsu”. Nhưng đây không là sự áy náy rúng động của thế giới, đó là sự ao ước, sự khao khát đến gần Đức Kitô hơn.
Trưởng thành tâm linh đạt tới đỉnh cao – mặc dù không vĩnh viễn, không như kiểu tĩnh điện – khi chúng ta kết hợp ý muốn của chúng ta với Ý Chúa. Chúng ta có thể đạt tới cao trào nhiều lần trong hành trình tâm linh khi chúng ta cảm thấy gần gũi Chúa hơn, và vẫn có cơ hội sống đức tin sâu hơn, mạnh hơn.
Khi chúng ta trưởng thành tâm linh, chúng ta có thể thấy mình thỏa mãn một chút, nhưng không bao giờ thỏa mãn mãi mãi. Chúng ta muốn Chúa đưa chúng ta vào nơi nghỉ ngơi tĩnh lặng của Ngài – và rồi chúng ta lại khởi đầu hành trình với mức độ mới.
Tất cả chúng ta đều được mời gọi đạt tới sự trưởng thành tâm linh, lời mời gọi đó luôn có trên hành trình mỗi ngày cho tới khi nào kết thúc hành trình cuối cùng là bước vào đời sau, về Quê Trời đích thực.
TRẦM THIÊN THU
(Chuyển ngữ từ beliefnet.com)