
Sr. Maria Thúy Kiều, OP
Tiếng kêu tít tít của máy thở, từng hơi thở đứt quãng, tiếng rên đau đớn của người bệnh, tiếng thở dài mệt mỏi của những người thân bên cạnh… Những ánh mắt mong manh, khắc khoải tìm kiếm chút bình an và hy vọng… Tất cả như một bản nhạc chậm, buồn, vang lên giữa đêm khuya thanh vắng của bệnh viện, khiến lòng tôi dâng lên một nỗi niềm khó tả.
Mỗi đêm trực ở khoa Chăm sóc giảm nhẹ của Bệnh viện Ung Bướu là mỗi lần tôi thấm thía hơn bao giờ hết sự mong manh của kiếp người – “cát bụi trở về cát bụi”. Những con người từng nổi tiếng, từng mạnh mẽ, từng ôm ấp bao hoài bão, từng có những thành tựu lớn lao cống hiến cho đời, từng tính toán bao kế hoạch… Giờ đây, họ chỉ có thể nằm bất động trên giường bệnh, không còn sức để tự xoay trở mình, thậm chí cả hơi thở cũng phải nhờ máy móc hỗ trợ. Sự sống thật mong manh, như ngọn đèn dầu leo lét trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, trong sự tận cùng của đau đớn và giới hạn của phận người, tôi lại chứng kiến một điều kỳ diệu: NIỀM HY VỌNG. Không chỉ là hy vọng kéo dài sự sống, mà là hy vọng vào Đấng Cứu Độ, vào một thế giới nơi không còn bệnh tật hay khổ đau. Đôi mắt của một bệnh nhân, dù thân xác héo mòn, kiệt quệ, nhưng vẫn ánh lên sự bình an khi họ lần chuỗi Mân Côi, khi họ được lãnh nhận Bí tích Hòa Giải và Thánh Thể, hay khi có ai đó nắm tay họ cùng cầu nguyện. Tôi nhận ra rằng: khi thể xác rã rời, tâm hồn vẫn có thể tìm thấy nguồn an ủi bất tận nơi Thiên Chúa.
Nhìn những bệnh nhân của mình, tôi hiểu rằng con người thật nhỏ bé giữa thế gian, nhưng lại mang một giá trị vô cùng lớn lao trước mặt Chúa. Mùa Chay của “những người hành hương trong Hy Vọng” nhắc nhở tôi rằng: hãm mình và cầu nguyện không chỉ là những thực hành đạo đức cá nhân, mà còn là cách tôi sống trọn vẹn ơn gọi của mình. Khi tôi hy sinh giấc ngủ để chăm sóc bệnh nhân, khi tôi dâng lên Chúa những cơn đau họ đang chịu, khi tôi cầu nguyện cho họ được ơn hoán cải, khi tôi giúp họ lãnh nhận các bí tích, hay khi tôi trao tặng một món quà nhỏ bé… Tất cả những điều ấy đều có giá trị trước mặt Thiên Chúa.
Trong sự tĩnh lặng của đêm trực, tôi nhận ra: Mùa Chay không chỉ là việc giữ chay hay kiêng thịt, mà là dám sống tinh thần yêu thương và phục vụ. Tôi được mời gọi trở nên chứng tá của Lòng Thương Xót Chúa, ngay giữa những bệnh nhân đang oằn mình trong đau đớn.
Đêm trực rồi sẽ qua, nhưng bài học về sự mong manh của kiếp người và niềm hy vọng vĩnh cửu vẫn sẽ ở lại mãi trong tôi. Tôi tiếp tục bước đi trên hành trình của một Kitô hữu – một nhân viên y tế – với niềm tin rằng: từng giọt mồ hôi hy sinh của tôi có thể trở thành ánh sáng giữa đêm tối của ai đó.
****
Lạy Chúa, xin cho con biết sống trọn vẹn từng giây phút đời mình với lòng yêu thương. Xin cho con nhìn thấy Chúa nơi những bệnh nhân con chăm sóc, để con phục vụ họ bằng cả trái tim đầy trắc ẩn như Chúa mong muốn. Và xin cho con biết hy sinh từng điều nhỏ bé mỗi ngày – một lời an ủi, một bàn tay dịu dàng, một đêm thức trắng – để trở thành dấu chỉ tình yêu của Chúa giữa trần gian. Amen.