Sứ Điệp Của Đức Thánh Cha Phanxicô
Cho Ngày Thế Giới Truyền Giáo 2014
Chúa Nhật XXIX Thường Niên, ngày 19-10-2014
*****
Anh chị em thân mến,
Ngày nay còn rất nhiều người không biết Đức Giêsu Kitô. Vì thế việc rao giảng cho người ngoài Kitô Giáo thật là công việc rất khẩn cấp, mà tất cả mọi thành viên của Giáo Hội được kêu gọi để tham dự vào sứ vụ truyền giáo này, bởi vì tự bản tính Giáo Hội là truyền giáo: Giáo Hội được sinh để “ra đi“. Ngày Thế Giới Truyền Giáo là một thời điểm đặc biệt trong đó các tín hữu của các Châu Lục khác nhau dấn thân trong lời cầu nguyện và các cử chỉ cụ thể liên đới nâng đỡ các Giáo Hội trẻ trung tại các xứ truyền giáo. Đó là một buổi cử hành của ơn thánh và của niềm vui. Của ơn thánh, vì Chúa Thánh Thần, được Chúa Cha sai đến, trao ban sự khôn ngoan và sức mạnh cho tất cả những ai dễ bảo với hành động của Ngài. Của niềm vui, vì Đức Giêsu Kitô, Con của Chúa Cha, được sai đến để loan báo Tin Mừng cho thế giới, Ngài nâng đỡ và đồng hành trong công việc truyền giáo của chúng ta. Chính trong niềm vui của Chúa Giêsu và của các môn đệ truyền giáo mà tôi muốn gợi lại một hình ảnh Kinh thánh, mà chúng ta tìm thấy trong Phúc Âm theo Thánh Luca (xem 10, 21-23).
1. Thánh sử Luca thuật lại rằng Đức Kitô đã sai 72 môn đệ, từng hai người một, đi tới các thành và các làng mạc, để loan báo Nước của Thiên Chúa đã đến gần và chuẩn bị dân chúng đến gặp Chúa Giêsu. Sau khi đã hoàn thành sứ mệnh loan báo, các môn đệ trở về, tràn đầy niềm vui: niềm vui là chủ đề nổi bật của kinh nghiệm truyền giáo đầu tiên không thể quên được. Vị Thầy – Thiên Chúa đã nói với các ông: “Tuy nhiên các con đừng vui vì ma quỷ tuân phục các con; nhưng đúng hơn, bởi vì tên của các con được ghi trên trời. Trong giờ đó Chúa Giêsu vui sướng vì niềm vui trong Chúa Thánh Thần và nói: “Lạy Cha, con chúc tụng Cha. ( . . . ). Và, rồi khi hướng về các môn đệ, lúc ở riêng với các ông, Chúa nói: “Phúc cho các con mắt đã nhìn thấy điều các con nhìn xem” (Lc 10, 20-21. 23).
Có 3 cảnh được Luca trình bày. Trước hết, Chúa Giêsu nói với các môn đệ, rồi Ngài ngỏ lời với Chúa Cha, và rồi Ngài lại ngỏ lời với các môn đệ. Chúa Giêsu muốn các môn đệ tham dự vào niềm vui của Ngài, là niềm vui khác xa và vượt lên trên điều các ông đã cảm nghiệm được.
2. Các môn đệ tràn đầy niềm vui, hứng khởi về quyền năng giải thoát dân chúng khỏi ma quỷ. Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã cảnh giác các ông đừng vui mừng vì quyền lực đã nhận được cho bằng vì tình yêu đã nhận được: “bởi vì tên của các con đã được ghi trên trời” (Lc 10, 20). Quả thế Chúa đã ban cho các ông cảm nghiệm về tình yêu của Thiên Chúa, và cũng ban cho các ông khả năng có thể chia sẻ tình yêu đó. Và kinh nghiệm này của các môn đệ, mới là lý do biết ơn vui mừng cho con tim của Chúa Giêsu. Thánh Luca đã nuôi dưỡng niềm hân hoan này trong một viễn tượng hiệp thông với Ba Ngôi: “Chúa Giêsu nhảy mừng trong Chúa Thánh Thần“, khi ngỏ lời với Chúa Cha và dâng lời ca tụng Chúa Cha. Giây phút này của niềm vui thẳm sâu vọt ra từ tình yêu sâu xa của Chúa Giêsu như là Con đối với Cha của Ngài, là Chúa của trời và đất, Đấng đã giấu những điều này cho những người khôn ngoan và thông thái, và đã mặc khải ra cho các người bé mọn (xem Lc 10, 21). Thiên Chúa đã giấu và đã mặc khải, và trong lời kinh ngợi khen này, được tỏ ra nhất là việc mặc khải. Thiên Chúa đã mặc khải điều gì và đã giấu điều gì? Các mầu nhiệm của Nước của Ngài, xác quyết về quyền làm chủ theo thiên tính trong Chúa Giêsu và quyền chiến thắng trên satan.
Thiên Chúa đã giấu đi tất cả những điều này cho những người tự mãn và tự coi mình là đã biết tất cả. Họ như những người bị mù lòa vì sự tự phụ riêng của mình và họ không để chỗ cho Thiên Chúa. Người ta có thể suy luận dễ dàng tới một số người đồng thời với Chúa Giêsu mà Chúa đã cảnh cáo nhiều lần, nhưng đó là một mối nguy vẫn còn tồn tại luôn mãi, và liên hệ tới cả chúng ta nữa. Trái lại, các “người bé nhỏ” là những người khiêm nhường, đơn sơ, bị loại ra ngoài, là những người không có tiếng nói, những người mệt nhọc và bị đàn áp, mà Chúa Giêsu đã tuyên dương là “có phúc“. Người ta có thể dễ dàng nghĩ tới Đức Maria, Thánh Giuse, và các người đánh cá ở hồ Galilea, và nghĩ tới các môn đệ được gọi dọc theo đường, trong hành trình Chúa đi rao giảng.
3. “Phải, lạy Cha, vì đó là điều Cha đã định do lòng nhân từ của Cha” (Lc 10, 21). Kiểu nói của Chúa Giêsu cần được hiểu với việc liên tưởng tới sự vui mừng bên trong, trong đó lòng nhân từ chỉ ra một chương trình cứu độ và từ ái từ phía Chúa Cha đối với con người. Trong bối cảnh lòng tốt siêu nhiên, Chúa Giêsu đã nhảy mừng, bởi vì Chúa Cha đã quyết định yêu thương con người với chính tình yêu mà Ngài đã tỏ ra với Con của Ngài.
Hơn nữa, Luca đem chúng ta tới việc nhảy mừng giống như thế, của Đức Maria, “linh hồn tôi ngợi khen Chúa, và thần trí tôi nhảy mừng trong Thiên Chúa Đấng cứu độ tôi” (Lc 1, 47). Đó là nói về Tin mừng dẫn tới ơn cứu độ. Đức Maria, khi mang trong mình Chúa Giêsu, Mẹ loan báo Tin Mừng cao cả, khi gặp bà Elisabeth, Mẹ hát lên bài ca Linh hồn tôi ngợi khen Thiên Chúa (Magnificat); còn Chúa Giêsu đã nhảy mừng trong Chúa Thánh Thần, khi nhìn thấy kết quả từ sứ vụ của các môn đệ của Ngài và nhìn thấy niềm vui của họ, Chúa đã nhảy mừng trong Chúa Thánh Thần và đã hướng về Cha của mình trong lời cầu nguyện. Trong cả hai trường hợp, đó là việc trình bày một niềm vui vì ơn cứu độ thực hiện, bởi vì tình yêu mà Chúa Cha yêu thương Con của Ngài, đi tới chúng ta, và vì hoạt động của Chúa Thánh Thần, đã hướng tới chúng ta, đem chúng ta vào trong sự sống của Chúa Ba Ngôi.
Chúa Cha là nguồn mạch niềm vui. Chúa Con là biểu lộ niềm vui đó, và Chúa Thánh Thần là Đấng làm sống động niềm vui đó. Ngay sau khi ngợi khen Chúa Cha, như Thánh sử Mathêô nói, Chúa Giêsu mời chúng ta: “Hãy đến với Ta, tất cả anh em nhọc mệt và bị đàn áp, và Ta sẽ bổ sức cho anh em. Hãy mang lấy ách của Ta trên anh em và hãy học cùng Ta, vì Ta dịu hiền và khiêm nhường trong lòng, và anh em sẽ tìm được sức bổ dưỡng cho cuộc sống của anh em. Vì quả thực ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng” (Mt 11, 28-30). “Niềm vui của Phúc Âm làm tràn đầy con tim và cuộc sống trọn vẹn của những ai gặp gỡ với Chúa Giêsu. Những người để cho mình được cứu rỗi bởi Chúa Giêsu, được cứu thoát khỏi tội lỗi, khỏi buồn sầu, khỏi sự trống rỗng bên trong, khỏi sự cô đơn. Với Chúa Giêsu Kitô luôn phát sinh ra và tái phát sinh niềm vui” (Tông huấn Niềm Vui Của Tin Mừng, 1).
Về cuộc gặp gỡ này với Chúa Giêsu, Đức Trinh Nữ Maria đã có một kinh nghiệm hoàn toàn đặc biệt và trở nên “niềm vui của chúng ta” . Trái lại, các môn đệ đã nhận được lời mời gọi để ở với Chúa Giêsu và được Ngài sai đi để loan báo Tin Mừng (xem Mc 3, 14), và như thế họ tràn ngập niềm vui. Tại sao cả chúng ta nữa, không đi vào trong dòng chảy của niềm vui này ?.
4. “Mối nguy hiểm lớn trên thế giới hôm nay, một thế giới hầu như thấm nhiễm chủ nghĩa tiêu thụ, đó là cảm giác cô đơn và lo lắng phát sinh từ một con tim tự mãn nhưng tham lam, sôi nổi chạy theo những thú vui phù phiếm, và một lương tâm chai lỳ” (Tông huấn Niềm Vui Của Tin Mừng, số 2). Vì thế, nhân loại có một nhu cầu thật lớn lao mong đạt tới ơn cứu độ được mang đến cho chúng ta từ Đức Kitô. Các môn đệ là những người đã để cho mình luôn tràn ngập tình yêu của Chúa Giêsu và được ghi dấu bởi ngọn lửa nhiệt tình của Nước Thiên Chúa, để trở nên người mang niềm vui Tin Mừng. Tất cả các môn đệ của Đức Kitô được mời gọi nuôi dưỡng niềm vui của việc loan báo Tin Mừng. Các giám mục, là những người có trách nhiệm đầu tiên của việc loan báo, có nhiệm vụ cổ võ sự hiệp nhất của Giáo Hội địa phương trong nỗ lực dấn thân truyền giáo, hãy lưu ý rằng niềm vui thông chia Chúa Giêsu Kitô được bày tỏ ra như thế nào trong mối lo lắng loan báo Chúa Kitô trong những nơi xa xôi nhất, cũng như trong việc đi ra liên tục hướng về ngoại ô của giáo phận mình, tại đó có biết bao nhiêu người nghèo đang chờ đợi.
Tại nhiều vùng hiện đang vắng bóng các ơn gọi linh mục và nam nữ tu sĩ. Điều này xẩy ra là vì trong các cộng đoàn thiếu một sự hăng say tông đồ mang tính lan tỏa, do đó các cộng đoàn này không có sự hứng khởi và không có sức hấp dẫn. Niềm vui của Tin Mừng phát sinh ra từ cuộc gặp gỡ với Đức Kitô và từ việc chia sẻ với người nghèo khổ. Tôi khích lệ các cộng đoàn giáo xứ, các hội đoàn và các nhóm hãy sống một đời sống huynh đệ sâu xa, được đặt trên nền tảng tình yêu với Chúa Giêsu và cần chú ý tới các nhu cầu của những người cùng khổ nhất. Ở đâu có niềm vui, có sự nồng nàn, có ước muốn đem Đức Kitô tới người khác, thì ở đó nảy sinh các ơn gọi chính thực. Giữa các ơn gọi này, người ta không được quên các ơn gọi giáo dân lo việc truyền giáo. Thực sự họ ngày càng ý thức về căn tính và sứ mệnh của các tín hữu giáo dân trong Giáo Hội, cũng như biết rằng họ được gọi để đảm trách một vai trò luôn đầy ý nghĩa trong việc loan truyền Phúc Âm. Vì thế việc huấn luyện xứng hợp cho họ thật quan trọng, nhằm tới một hoạt động tông đồ hữu hiệu.
5. “Thiên Chúa yêu thích những ai dâng hiến một cách vui vẻ” (2Cr 9, 7). Ngày Thế Giới Truyền Giáo cũng là một thời điểm để làm sống lại ước muốn và bổn phận luân lý trong việc hăng hái tham gia vào sứ mệnh ad gentes (Đến với muôn dân). Sự đóng góp cá nhân về kinh tế là dấu hiệu của việc dâng hiến chính mình, trước tiên cho Chúa và rồi cho anh chị em mình, bởi vì sự đóng góp riêng của mỗi người về vật chất trở nên một phương thế cho việc rao giảng Tin Mừng của nhân loại được xây dựng trên tình yêu.
Anh chị em thân mến, trong Ngày Thế Giới Truyền Giáo này, tâm tư tôi hướng về tất cả các Giáo Hội địa phương. Chúng ta đừng để người ta đánh cắp đi niềm vui của việc loan báo Tin Mừng! Tôi mời anh chị em hãy đắm mình trong niềm vui của Tin Mừng, và nuôi dưỡng một tình yêu có khả năng soi sáng ơn gọi và sứ mệnh của anh chị em. Tôi khuyên anh chị em hãy nhớ lại, như trong một cuộc hành hương bên trong, “của tình yêu thứ nhất” qua đó Chúa Giêsu Kitô đã làm nóng lên con tim mỗi người chúng ta, không phải là một tình cảm nhớ về quá khứ, nhưng là để kiên trì trong niềm vui. Người môn đệ của Đức Kitô tiếp tục trong niềm vui khi họ ở với Ngài, khi họ làm theo ý của Ngài, khi họ chia sẻ đức tin, đức cậy và đức ái Phúc Âm.
Xin Mẹ Maria, mẫu gương của việc rao giảng Tin Mừng cách khiêm nhường và vui vẻ, chuyển cầu cho chúng ta để Giáo Hội trở nên một mái nhà cho mọi người, một Bà Mẹ cho muôn dân và là nguồn tái sinh cho thế giới của chúng ta.
Từ Điện Vatican, ngày 8 tháng 6 năm 2014, Lễ Trọng Chúa Thánh Thần Hiện Xuống.
PHANXICÔ
***
(Dịch theo nguyên bản tiếng Ý do Phòng Báo Chí Tòa Thánh phổ biến ngày 08-06-2014.
Linh mục Phanxicô Borgia Trần Văn Khả, ngày 14-6-2014, bản dịch để làm việc).
—–
Chú ý:
– Đây là bản dịch riêng để làm việc.
– Khánh Nhật Truyền Giáo năm 2014 vào ngày Chúa Nhật XXIX Thường Niên, ngày 19-10-2014.