Chúa Giêsu là đường – SN Chúa nhật V Phục Sinh, năm A

0

Suy niệm: Ga 14,1-12

Có người nói:“Cuộc sống là một hành trình, và cuộc đời của chúng ta là một con đường với vô vàn những ngã rẽ.” Trước ngã ba đường ấy, chúng ta bị chi phối bởi đam mê dục vọng, bởi sở thích tài năng, bởi danh vọng tiền của; chúng ta đã đi sai đường mà cứ tưởng mình chọn lựa đúng. Hôm nay Chúa Giêsu đưa ra cho chúng ta một tiêu chuẩn tuyệt vời để phân biệt thứ giả và thứ thật; con đường về trời và con đường xuống hỏa ngục: “Ta là đường, là sự thật và là sự sống. Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy.”

Ngày nay khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, và người ta thường bảo: thời công nghệ hóa hiện đại hóa là tiện lợi và tốt hơn ngày xưa rất nhiều. Nhưng tại sao số người tự tử gia tăng phải chăng vì trong nếp sống văn minh tiện nghi này, con người đang mất phương hướng sống. Nên khi gặp khó khăn, thử thách và bế tắc trong cuộc sống họ thường tìm cách quyên sinh để giải quyết vấn đề. Còn chúng ta những người có đức tin thì sao?

Chúng ta thường nghe bài hát của nhạc sĩ Phanxicô:

“Chúa là con đường cho con bước lên
Là ánh hồng xua tan bóng đêm
Là sức sống trong khi đau khổ.
Sống từng ngày có Chúa dư đầy.”

Từ trước đến giờ chúng ta chưa thấy một vị lãnh tụ đạo đời nào dám vỗ ngực xưng mình là đường. Đức Phật thừa nhận chỉ là ngón tay chỉ đường chứ không phải là đường.

Hôm nay đọc bài Tin Mừng Chúa Giê-su nói: “Ta là đường, là sự thật và là sự sống…”. Ngài khẳng định nếu đi trên con đường này chúng ta sẽ đến đích. Ngài không hồ đồ cũng không lừa đảo vì chính Ngài đã đi trước dẫn lối. Và chúng ta đã thấy điểm sáng đó trong ngày Phục Sinh. Đường trần gian cần người chỉ lối dẫn đường thì đường từ hạ giới về Thiên giới còn cần người hướng lộ biết bao!

Cuộc hành trình từ đất về trời không đơn giản như chúng ta tưởng. Nó không phải là cuộc du hành của các phi hành gia phóng mình vào quỹ đạo với nhiều nguy hiểm đến tính mạng để đặt chân lên cung trăng. Nhưng là cuộc phiêu hành cực kỳ vất vả của người trần thế để về Nước trời như Chúa Giêsu đã báo trước: Người dũng mạnh mới có thể chiếm được Nước Trời. Lộ trình này vượt sức, vượt trí, vượt khả năng của chúng ta, một lộ trình không dễ nuốt chút nào: Con đường bỏ mình, con đường gai chông, con đường tối tăm mù mịt, con đường nghiệt ngã của thập giá… Trước viễn tượng kinh hoàng theo con mắt người trần đó thì Chúa lại mời gọi chúng ta lên đường. Chúng ta có thể tiến bước thế nào nếu Chúa không dẫn đường. Ngài sẽ đi trước dẫn lối chúng ta, Ngài không những chỉ đường nhưng còn đi cùng chúng ta, đi bên chúng ta, đưa bước chúng ta. Ngài là lối đi duy nhất dẫn chúng ta về bến ước mong.

Nhiều lúc chị em chúng tôi ngồi thở dài với nhau: Biết ra sao ngày mai! Thế hệ con cháu mình sẽ ra sao! Xã hội khai trừ đạo đức thì mọi tội lỗi và tệ nạn sẽ dâng cao mỗi ngày. Ngày nay người ta sẽ chết vì lừa đảo nhau, vì hàng giả, mẫu mã giả, thực phẩm giả chết người. Ngày nay mọi thứ tiêu dùng đều đắt đỏ duy chỉ có mạng sống con người là rẻ mạt. Một xã hội gian dối làm cho người ta nghi ngờ nhau: tài giả, sắc giả, hàng giả, đạo đức giả, lòng nhân giả…

Trước tình thế giả nhân, giả nghĩa đó, Chúa mời gọi chúng tôi hãy nhìn lên Ngài “là đường là sự thật và là chân lý”. Lời này thật lạ lùng và kỳ diệu. Đây là lời của Đấng là hình ảnh của Cha, Đấng mở cho chúng tôi con đường độc nhất vô nhị: “Ngoài Ngài ra không ai đem lại ơn cứu độ; vì dưới gầm trời này không có một danh nào khác đã được ban cho nhân loại, để chúng tôi phải nhờ danh đó mà được ơn cứu độ.” (Cv 4,12)

Nếu chúng tôi theo Đấng là đường, chúng tôi chọn con đường chân lý, và sự sống đi vào lòng chúng tôi, Ngài sẽ làm một cuộc đảo lộn tất cả: “Ai muốn theo tôi phải từ bỏ mình, vác thập giá hằng ngày và theo tôi” (Lc 9,23). Mọi người và đặc biệt các môn đệ có thể thấy xung quanh Jerusalem những cây thập giá mà trên đó treo kẻ cướp, kẻ nô lệ… Đó là những hình ảnh mà các môn đệ đã thấy khi nghe Chúa Giê-su mời gọi. Chính con đường này mà Chúa Giêsu đã chọn cho mình. Con đường được dành cho những người nghèo, những nạn nhân vô tội, để qua đó, Ngài bộc lộ cho chúng tôi Chúa Cha và tình yêu của Ngài: “Ai thấy Ta là thấy Cha.”

Theo Ngài là ở lại trong tình yêu kỳ diệu của Thiên Chúa. Chính tình yêu này sẽ bẻ gẫy sự yếu đuối của chúng tôi, sẽ băng bó những vết thương của chúng tôi. Thánh Phê-rô nói với chúng tôi: Thưa anh em, anh em hãy đi theo Người là viên đá sống động mà loài người đã loại bỏ, nhưng Thiên Chúa chọn, vì Người biết giá trị của nó. Anh em cũng vậy, hãy là những viên đá sống động để xây đền thờ thiêng liêng.

Nhờ đi theo Ngài, chúng tôi can đảm loan báo sự kỳ diệu của Đấng đã kêu gọi chúng tôi từ chốn tối tăm bước vào ánh sáng kỳ diệu của Người. Niềm tin này sẽ chỉ lối cho chúng tôi lách mình tới đích trong một thế giới giả dối, hung bạo, gian tham, dữ tợn, thù oán…

Để có thể bước theo Ngài, chúng tôi phải nên giống Ngài: hiền lành và khiêm nhường thật trong lòng để chấp nhận bị nộp cho tình yêu của Thiên Chúa và bị nộp cho mọi người chúng tôi. Không có một con đường nào khác vì Ngài là đường, và đường của Ngài là đường của chúng tôi. Trên con đường đó, Ngài mời chúng tôi bước theo Ngài. Bước theo Ngài để đi về quê hương vĩnh cửu. Ở thế gian này chúng tôi cần một ngôi nhà để trú mưa trú nắng,  để nghỉ ngơi sau một ngày làm lụng vất vả, thì sau khi chết, khi thân xác này tan rữa, chúng tôi cũng cần một nhà để đi về. Căn nhà đó, Chúa Giê-su đã báo trước cho các môn đệ: “ Có nhiều chỗ trong nhà Cha Thầy. Thầy về để dọn chỗ cho anh em. Rồi Thầy sẽ trở lại đem anh em về với Thầy. Để Thầy ở đâu anh em cũng ở đó.” Chúa mở ra một chân trời mới cho các môn đệ: Các Ngài có một căn nhà đời đời để về, đó là nhà Cha.

Chúng tôi sống là để tìm kiếm Thiên Chúa và hướng về Ngài. Chết là thấy Ngài và gặp gỡ Ngài. Chết là đi về với Thiên Chúa, đi về nhà, như loài chim khi bị nhốt trong lồng dù được con người chăm sóc chu đáo nhưng chúng vẫn mong muốn tìm bầu trời thênh thang tự do nơi đó tổ mẹ đang chờ đợi chúng. Đó là bản năng tự nhiên của loài chim.

Chúng tôi cũng vậy, Thiên Chúa dựng nên chúng tôi vì Ngài và cho Ngài. Ngài không bỏ rơi chúng tôi, Ngài phú cho chúng tôi bản năng nhớ quê hương, nhớ tổ ấm . Và Chúa Giê-su cho biết quê hương ấy sẽ làm cho chúng tôi được tràn trề hạnh phúc. Nhưng để đạt được điều này đòi hỏi chúng tôi phải đi đến cùng đường, phải trải qua những đoạn trường thập giá như Chúa Giêsu, Đấng dẫn đường.

Thật hạnh phúc cho chúng tôi là có Đấng dẫn lộ. Chúng tôi cảm được điều này khi chúng tôi thấy mình bất lực; khi chúng tôi đứng trước cơn bệnh nguy tử hay khi đối diện với cái chết. Lúc đó chúng tôi mới thấy mình cần Chúa Giê-su. Mới hiểu không có Ngài chúng tôi sẽ bơ vơ lạc lõng và tuyệt vọng. Các môn đệ đã cảm được điều này hơn ai hết khi Chúa từ giã các Ngài đi vào con đường tự hủy của Cha: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy.”

Xin Chúa cho chúng tôi biết tầm quan trọng của việc đi theo Đức KiTô để không bị lạc đường mất hướng, dẫu thế gian này đầy những cạm bẫy của sự lừa lọc dối gian.

Nt.Maria Faustina Lý Thị Báu

Comments are closed.

phone-icon