Bài giáo lý của ĐTC về việc cầu nguyện: “Kinh Tạ Ơn” (30.12.2020)

0

https://www.youtube.com/watch?v=-sRyYdGKTvI&feature=emb_logo

Anh chị em thân mến, chào anh chị em!

Hôm nay, cha muốn tập trung vào kinh nguyện tạ ơn. Và cha lấy ý từ một chương được tường thuật bởi Thánh Luca Thánh sử. Khi Chúa Giêsu đang đi, mười người phong hủi tiến đến và van xin Ngài: “Lạy Thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!” (17:13). Chúng ta biết rằng người bị phong hủi gánh chịu sự đau khổ không chỉ trên thân xác, mà cả sự gạt bỏ của xã hội và gạt bỏ của tôn giáo. Họ bị gạt ra ngoài lề. Chúa Giêsu không tránh gặp họ. Đôi khi, Ngài còn vượt qua cả những giới hạn do luật áp đặt và đụng chạm đến, ôm lấy và chữa lành người bệnh – là điều không được làm. Trong trường hợp này, không có sự tiếp xúc trực tiếp. Từ một khoảng cách, Chúa Giêsu mời họ đến trình diện với các tư tế (c. 14), là những người được luật chỉ định để chứng thực được chữa lành. Chúa Giêsu chẳng nói thêm điều gì. Ngài nghe thấy tiếng kêu xin của họ, Ngài nghe thấy tiếng kêu lòng thương xót, và Ngài liền sai họ đến với các tư tế.

Mười người phong hủi tin tưởng, họ không chờ ở đó cho đến khi được chữa lành, không: họ tin tưởng và ngay lập tức lên đường, và khi họ đang trên đường đi, họ được chữa lành, tất cả mười người được chữa lành. Do đó các tư tế có thể chứng thực họ đã được chữa lành và cho phép họ trở lại với đời sống bình thường. Nhưng đến đây một điểm quan trọng khác lại xảy ra: chỉ có một người trong nhóm trở lại cảm tạ Chúa Giêsu và ngợi khen Thiên Chúa vì ơn đã được lãnh nhận, trước khi đến với các tư tế. Chỉ có một người, chín người kia tiếp tục con đường của họ. Và Chúa Giêsu chỉ ra rằng người đó lại là người Samari, một người “ngoại giáo” đối với người Do Thái thời đó. Chúa Giêsu bình luận: “Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?” (17:18). Lời nói này khiến chúng ta phải suy nghĩ.

Theo một cách nói thì câu chuyện này chia thế giới thành hai nhóm: những người không cảm ơn và những người cảm ơn; những người đón lấy mọi thứ và xem như đó là món nợ đối với họ, và những người chào đón mọi điều như một món quà, một ân huệ. Sách Giáo lý nói: “mọi biến cố và mọi nhu cầu đều có thể trở thành dịp để dâng lời tạ ơn” (số 2638). Lời nguyện tạ ơn luôn luôn bắt đầu từ đây: chân nhận rằng ân sủng đến trước chúng ta. Chúng ta được nghĩ đến trước khi chúng ta học cách suy nghĩ; chúng ta được yêu thương trước khi chúng ta học cách yêu thương; chúng ta được ao ước trước khi tâm hồn chúng ta hình thành một ước ao. Nếu chúng ta nhìn đến cuộc sống theo cách này, thì “tạ ơn” sẽ trở thành sức mạnh dẫn lối cho ngày của chúng ta. Và không biết bao nhiêu lần chúng ta quên nói “cảm ơn.”

Với người Kitô hữu chúng ta, tạ ơn là một tên gọi được đặt cho Bí tích quan trọng nhất: Bí tích Thánh Thể. Thật ra, theo từ ngữ Hy lạp, nghĩa chính xác là: tạ ơn, eucharist: tạ ơn. Người Kitô hữu, cũng như tất cả các tín đồ, chúc tụng Chúa vì ơn sự sống. Trên hết sống là đã đón nhận. Trên hết sống là đã đón nhận: đã đón nhận sự sống! Tất cả chúng ta được sinh ra vì có người muốn chúng ta có sự sống. Và đây mới chỉ là khoản nợ đầu tiên trong một chuỗi dài nhiều món nợ của chúng ta đối với sự sống. Những món nợ ân nghĩa. Trong cuộc sống của chúng ta, có những người nhìn đến chúng ta với đôi mắt trong sạch, một cách nhưng không. Thường thường, đó là những nhà giáo, những giáo lý viên, những người thực hiện vai trò của họ vượt xa và vượt nhiều hơn những gì đòi hỏi nơi họ. Và họ khiến chúng ta phải biết ơn. Ngay cả tình bạn cũng là một món quà mà chúng ta phải luôn biết ơn.

Lời “cảm ơn” mà chúng ta phải liên tục nói, lời cảm ơn mà người Kitô hữu chúng ta chia sẻ với mọi người, phát triển trong sự gặp gỡ với Chúa Giêsu. Các Tin mừng kể rằng khi Chúa Giêsu đi qua, Ngài thường khơi dậy niềm vui và sự ngợi khen Thiên Chúa nơi những người Ngài gặp. Các trình thuật Tin mừng có rất nhiều người cầu nguyện cảm xúc dâng tràn trước sự xuất hiện của Đấng Cứu Thế. Và chúng ta cũng được kêu gọi dự phần trong niềm vui khôn tả này. Chương kể về mười người phong hủi được chữa lành cũng nói lên điều này. Chắc chắn tất cả họ đều vô cùng vui sướng vì đã được phục hồi sức khỏe, cho phép họ chấm dứt tình trạng bị buộc phải cách ly vô thời hạn khỏi cộng đồng. Nhưng trong số họ, có một người trải nghiệm thêm một niềm vui: ngoài việc được chữa lành, anh ta vui mừng vì được gặp Chúa Giêsu. Anh ta không những được giải thoát khỏi sự dữ, mà giờ đây anh ta có niềm tin chắc chắn rằng mình được yêu thương. Đây là điểm chính: khi anh chị em cảm ơn một người, nói lời cảm ơn, anh chị em bày tỏ niềm tin rằng anh chị em được yêu thương. Và đây là một bước đi lớn: có niềm tin chắc chắn rằng anh chị em được yêu thương. Đó chính là khám phá ra rằng tình yêu là sức mạnh điều khiển thế giới – như thi sĩ Dante nói: Tình yêu “làm chuyển động mặt trời và những ngôi sao khác” (Paradise (Thiên đàng), XXXIII, 145). Chúng ta không còn là những kẻ lang thang vật vờ đi đây đi kia, không: chúng ta có một ngôi nhà, chúng ta cư ngụ trong Đức Kitô, và trong “sự cư ngụ” đó chúng ta chiêm ngưỡng thế giới hiện ra xinh đẹp vô cùng trước mắt chúng ta. Chúng ta là những người con của tình yêu, chúng ta là những anh chị em của tình yêu. Chúng ta là những người nam và nữ cảm ơn.

Vì thế, thưa anh chị em, chúng ta hãy tìm cách luôn duy trì trong niềm vui của việc được gặp Chúa Giêsu. Ngược lại, ma quỷ sau khi đã lừa dối chúng ta – bằng bất cứ cám dỗ nào – luôn để lại cho chúng ta sự buồn bã và cô đơn. Nếu chúng ta ở trong Đức Kitô, không có tội nào và không có sự đe dọa nào có thể ngăn cản chúng ta luôn có niềm vui trên hành trình, cùng với nhiều bạn đồng hành trên đường.

Trên hết, chúng ta đừng quên cảm ơn: nếu chúng ta là những người mang lòng biết ơn, thế giới sẽ trở nên tốt hơn, cho dù chỉ là một chút, nhưng như vậy cũng đủ để truyền tải một chút hy vọng. Thế giới cần niềm hy vọng. Và với lòng biết ơn, với thói quen nói lời cảm ơn, chúng ta truyền tải một tia hy vọng. Mọi sự đều được hợp nhất và mọi sự đều được liên kết, và tất cả mọi người cần phải thực hiện phần việc của mình ở bất kỳ nơi nào chúng ta sống. Con đường hạnh phúc là con đường Thánh Phaolô miêu tả ở cuối một bức thư của ngài: “Hãy cầu nguyện không ngừng. Hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh. Anh em hãy làm như vậy, đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Kitô Giêsu. Anh em đừng dập tắt Thần Khí” (1 Tx 5:17-19). Đừng dập tắt Thần Khí, một dự án sống tuyệt đẹp! Đừng dập tắt Thần Khí có trong lòng chúng ta dẫn chúng ta đến sự biết ơn. Cảm ơn anh chị em.

Lời chào đặc biệt

Cha thân ái chào các tín hữu nói tiếng Anh. Ước mong rằng từng người anh chị em, và gia đình anh chị em, trân quý niềm vui của mùa Giáng sinh này và qua việc cầu nguyện sẽ đến gần Đấng Cứu Thế là Đấng đã đến để cư ngụ giữa chúng ta. Xin Chúa chúc lành cho anh chị em!

LỜI KÊU GỌI

Hôm qua, một trận động đất ở Croatia đã gây ra các nạn nhân và thiệt hại nghiêm trọng. Cha bày tỏ sự gần gũi với những người bị thương và những người đã bị ảnh hưởng bởi trận động đất và cha cầu nguyện đặc biệt cho những người đã chết, và cho gia đình của họ. Cha hy vọng rằng các nhà lãnh đạo của đất nước, với sự giúp đỡ của cộng đồng quốc tế, có thể nhanh chóng xoa dịu nỗi đau khổ của người dân Croatia thân yêu.

[Nguồn: vatican.va]

[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 31/12/2020]

Comments are closed.

phone-icon