Nguồn: vatican.va
Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN
Trên đồi Canvê, hai lối suy nghĩ xung đột với nhau. Trong Tin Mừng, những lời của Chúa Giêsu chịu đóng đinh trái ngược hẳn với lời của những người đóng đinh Ngài. Ý kiến thứ hai liên tục nói: “Hãy tự cứu lấy mình đi”. Các thủ lãnh của dân nói: “Cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Kitô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn” (Lc 23:35). Những người lính cũng nói lời tương tự: “Nếu ông là vua dân Do-thái thì cứu lấy mình đi” (câu 37). Cuối cùng, một trong những tên gian phi cũng lặp lại lời của họ mà nói với Ngài: “Ông không phải là Đấng Kitô sao? Hãy tự cứu mình đi” (câu 39). Hãy tự cứu mình đi. Hãy chăm chút bản thân. Hãy nghĩ về bản thân, không nghĩ về ai khác, mà chỉ nghĩ đến hạnh phúc của chính bản thân, sự thành công của mình, lợi ích của chính mình: tài sản của bản thân, quyền lực, hình ảnh của bản thân. Hãy tự cứu lấy mình. Đây là điệp khúc bất biến của thế giới đã đóng đinh Chúa. Chúng ta hãy suy nghĩ về điều này.
Chống lại lối suy nghĩ xem mình là trung tâm này là cách suy nghĩ của Thiên Chúa. Câu thần chú “hãy tự cứu mình” xung đột với những lời của Đấng Cứu Thế đã dâng hiến chính mình. Giống như những kẻ thù nghịch của mình, Chúa Giêsu nói ba lần trong Tin Mừng hôm nay (xem câu 34.43.46). Tuy nhiên, Ngài không đòi hỏi bất cứ điều gì cho bản thân; thật vậy, Ngài thậm chí không bênh vực hay biện minh cho mình. Ngài cầu nguyện cùng Chúa Cha và thể hiện lòng thương xót đối với kẻ trộm lành. Đặc biệt, một trong những lời nói của Ngài đánh dấu sự khác biệt đối với câu thần chú “hãy tự cứu lấy mình”. Ngài nói: “Lạy Cha, xin tha cho họ” (câu 34).
Chúng ta hãy suy ngẫm về những lời của Chúa. Ngài nói những lời đó khi nào? Vào một thời điểm rất đặc biệt: khi Ngài bị đóng đinh, khi Ngài đang cảm nhận những chiếc đinh xuyên thâu qua cổ tay và bàn chân của Ngài. Chúng ta hãy thử tưởng tượng nỗi đau tột cùng mà Ngài phải chịu. Vào giờ đó, giữa cơn đau đớn tột độ của thể xác trong cuộc Khổ nạn, Chúa Kitô đã xin tha thứ cho những kẻ đang đóng đinh Ngài. Những lúc như vậy, chúng ta sẽ hét lên và trút mọi sự giận dữ và đau khổ của mình. Nhưng Chúa Giêsu nói: Lạy Cha, xin tha cho họ.
Không giống như các vị tử đạo khác mà Kinh thánh nói đến (xem 2 Mac 7:18-19), Chúa Giêsu không nhân danh Thiên Chúa mà quở trách những kẻ hành hình hoặc đe dọa những hình phạt; đúng hơn, Người cầu nguyện cho những kẻ bất lương. Bị buộc chặt vào giá treo ô nhục, thái độ cho đi của Ngài trở thành thái độ tha thứ.
Thưa anh chị em, Chúa cũng làm điều tương tự như vậy với chúng ta. Khi chúng ta gây đau khổ bằng những hành động của mình, Thiên Chúa đau khổ nhưng chỉ có một mong muốn duy nhất: tha thứ cho chúng ta. Để biết trân quý điều này, chúng ta hãy nhìn vào Chúa chịu đóng đinh. Chính từ những vết thương đau đớn của Ngài, từ những dòng máu do những chiếc đinh của tội lỗi chúng ta gây ra mà sự tha thứ tuôn đổ. Chúng ta hãy nhìn lên Chúa Giêsu trên thập giá và nhận thức rõ rằng chưa một lời nói nào vĩ đại hơn từng được thốt ra: Lạy Cha, xin hãy tha thứ. Chúng ta hãy nhìn lên Chúa Giêsu trên thập giá và nhận biết rằng chúng ta chưa bao giờ được nhìn bằng một ánh mắt dịu dàng và thương xót hơn. Chúng ta hãy nhìn lên Chúa Giêsu trên thập giá và hiểu rằng chúng ta chưa bao giờ đón nhận được một vòng tay yêu thương hơn thế. Chúng ta hãy nhìn lên Chúa bị đóng đinh và thưa: “Lạy Chúa Giêsu, xin cảm tạ Người: Chúa yêu con và luôn tha thứ cho con, ngay cả những lúc con cảm thấy khó yêu thương và tha thứ cho chính mình”.
Ở đó, khi đang bị đóng đinh trên thập giá, vào lúc đỉnh điểm của sự đau đớn, Chúa Giêsu đã tuân theo điều răn khắt khe nhất của Ngài: đó là chúng ta hãy yêu kẻ thù của mình. Chúng ta hãy suy nghĩ về một người nào đó trong cuộc sống đã làm chúng ta bị tổn thương, bị xúc phạm hoặc làm chúng ta thất vọng; một ai đó đã khiến chúng ta tức giận, không hiểu chúng ta hoặc đã làm gương mù gương xấu. Chúng ta thường dành thời gian để nhìn lại những người đã từng làm những điều sai lỗi với chúng ta như thế nào! Chúng ta thường hồi tưởng và vượt qua những vết thương mà người khác, chính cuộc đời và lịch sử đã gây ra cho chúng ta như thế nào. Hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta không dừng lại ở đó, nhưng hãy phản ứng, phá vỡ vòng xoáy xấu xa của sự dữ và đau khổ. Để phản ứng lại với những cây đinh trong cuộc sống của chúng ta bằng tình yêu thương, với sự thù hận bằng vòng tay của sự tha thứ. Là người môn đệ của Chúa Giêsu, chúng ta noi theo Thầy hay theo ý của mình muốn đánh trả? Đây là câu hỏi mà chúng ta phải tự hỏi mình. Chúng ta có noi theo Thầy hay không?
Nếu chúng ta muốn kiểm tra xem mình có thực sự thuộc về Đức Kitô hay không, chúng ta hãy nhìn vào cách chúng ta cư xử với những người đã làm tổn thương chúng ta. Chúa yêu cầu chúng ta không đáp trả theo cảm tính, hoặc như cách mọi người khác làm, nhưng theo cách Ngài hành động với chúng ta. Chúa yêu cầu chúng ta phá vỡ suy nghĩ cho rằng: “Tôi sẽ yêu bạn nếu bạn yêu tôi; Tôi sẽ là bạn của bạn nếu bạn là bạn của tôi; tôi sẽ giúp bạn nếu bạn giúp tôi”. Đúng hơn, chúng ta phải thể hiện lòng trắc ẩn và thương xót đối với mọi người, vì Thiên Chúa nhìn thấy một người con trong mỗi người. Ngài không phân biệt chúng ta thành tốt và xấu, bạn và thù. Chúng ta là những người làm điều này, và chúng ta làm Chúa đau khổ. Với Người, tất cả chúng ta đều là những đứa con thân yêu của Người, những đứa con mà Người mong muốn được ôm lấy và tha thứ. Cũng giống như trong dụ ngôn về tiệc cưới, khi người cha của chú rể sai người hầu của ông ra đường và nói: “Hãy mời tất cả mọi người: da trắng, da đen, tốt và xấu, tất cả mọi người, khỏe mạnh, bệnh tật, tất cả mọi người…” (x (Mt 22:9-10). Tình yêu của Chúa Giêsu dành cho tất cả mọi người; mọi người đều có đặc ân như nhau: đó là được yêu thương và tha thứ.
Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm. Theo Tin mừng, Chúa Giêsu “nói đi nói lại” điều này (xem câu 34). Người không nói điều đó một lần cho tất cả khi Người đang bị đóng đinh treo trên thập giá; thay vì vậy, Người dành tất cả thời gian trên thập giá với những lời này trên môi và trong trái tim của Người. Chúa không bao giờ mệt mỏi khi tha thứ. Chúng ta cần phải hiểu điều này, không chỉ trong tâm trí, mà còn cả trái tim của chúng ta. Thiên Chúa không bao giờ mệt mỏi trong việc thứ tha. Chúng ta là những người cảm thấy mệt mỏi khi xin tha thứ. Nhưng Chúa không bao giờ mệt mỏi trong việc tha thứ. Người không quan tâm đến chúng ta trong một thời gian và sau đó đổi ý, như chúng ta bị cám dỗ làm như vậy. Như Tin Mừng Thánh Luca dạy chúng ta, Chúa Giêsu đến thế gian để mang lại ơn tha tội cho chúng ta (x. Lc 1:77). Cuối cùng, Người đã ban cho chúng ta một mệnh lệnh rõ ràng: nhân danh Người mà tuyên bố tha tội cho mọi người (x. Lc 24:47). Chúng ta đừng bao giờ mệt mỏi với việc công bố sự tha thứ của Thiên Chúa: chúng tôi là những linh mục thi hành nó; tất cả mọi người Kitô hữu đón nhận và làm chứng cho nó. Chúng ta đừng bao giờ mệt mỏi khi nói đến sự tha thứ của Thiên Chúa.
Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm. Chúng ta hãy quan sát một điều nữa. Chúa Giêsu không chỉ xin cho họ được tha thứ, mà còn đề cập đến lý do tại sao: vì họ không biết việc họ làm. Làm sao có thể như vậy? Những kẻ đóng đinh Người trên thập giá đã tính toán trước việc giết Người, tổ chức bắt giữ và xét xử Người, và bây giờ họ đứng trên đồi Canvê để chứng kiến cái chết của Người. Tuy nhiên, Đức Kitô bào chữa cho những con người đầy bạo lực đó bằng cách nói: họ không biết. Đó là cách Chúa Giêsu hành động với chúng ta: Người nhận là người biện hộ cho chúng ta. Người không chống lại chúng ta, nhưng vì chúng ta và chống lại tội lỗi của chúng ta. Những lời của Chúa khiến chúng ta phải suy nghĩ: vì họ không biết. Đó là sự ngu dốt của tâm hồn, điều mà tất cả chúng ta là những tội nhân đều có.
Khi dùng đến bạo lực, chúng ta cho thấy rằng chúng ta không còn biết gì về Thiên Chúa là Cha của chúng ta, hoặc thậm chí về tha nhân là anh chị em của chúng ta. Chúng ta không biết tại sao chúng ta lại có mặt trên thế gian và thậm chí kết thúc bằng việc thực hiện những hành động tàn ác vô nghĩa. Chúng ta thấy điều này trong sự điên rồ của chiến tranh, nơi Chúa Kitô bị đóng đinh một lần nữa. Chúa Kitô một lần nữa bị đóng đinh trên Thánh giá trong những người mẹ phải thương khóc về cái chết oan uổng của chồng và con của họ. Người bị đóng đinh trong những người tị nạn phải chạy trốn làn bom đạn với những đứa trẻ trên tay của họ. Người bị đóng đinh trong những người già bị bỏ rơi một mình để chết; trong những người trẻ tuổi bị tước đoạt tương lai; trong những người lính được sai đi để giết anh chị em của họ. Chúa Kitô đang bị đóng đinh ở đó, ngày nay.
Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm. Nhiều người đã nghe những lời phi thường này, nhưng chỉ có một người đáp lời. Anh ta là một tội phạm, bị đóng đinh bên cạnh Chúa Giêsu. Chúng ta có thể hình dung rằng lòng thương xót của Chúa Kitô đã làm bừng lên trong anh một niềm hy vọng cuối cùng và khiến anh nói lên những lời này: “Ông Giêsu ơi, xin nhớ đến tôi” (Lc 23:42). Như thể nói rằng: “Mọi người khác đã quên tôi, nhưng ông vẫn tiếp tục nghĩ về những người đã đóng đinh ông. Như vậy với ông cũng có một chỗ cho tôi.” Kẻ trộm lành đã tin nhận Chúa khi sự sống của anh ta đang chấm dứt, và bằng cách này, sự sống của anh ta bắt đầu lại một lần nữa. Trong địa ngục của trần gian này, anh ta đã thấy thiên đàng mở ra: “Hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng” (câu 43). Đây là điều kỳ diệu về sự tha thứ của Thiên Chúa, điều đã biến lời thỉnh cầu cuối cùng của một con người bị kết án tử thành sự phong thánh đầu tiên trong lịch sử.
Thưa anh chị em, trong tuần này, chúng ta hãy vững tin vào sự chắc chắn rằng Thiên Chúa có thể tha thứ mọi tội lỗi. Chúa tha thứ cho tất cả mọi người. Người có thể kết nối mọi khoảng cách, và biến mọi tang tóc thành vũ điệu (xem Tv 30:12). Chắc chắn rằng với Chúa Giêsu luôn luôn có một chỗ cho tất cả mọi người. Với Đức Kitô mọi sự không bao giờ kết thúc. Với Người không bao giờ là quá muộn. Với Chúa, chúng ta luôn có thể trở lại với sự sống. Hãy can đảm! Chúng ta hãy hành trình hướng về Lễ Phục sinh với sự tha thứ của Người. Vì Chúa Kitô không ngừng can thiệp cho chúng ta trước mặt Chúa Cha (xem Dt 7:25). Nhìn vào thế giới bạo lực và đau khổ của chúng ta, Người không bao giờ mệt mỏi khi lặp đi lặp lại: Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm. Giờ đây, chúng ta hãy làm điều tương tự, trong thinh lặng, trong tâm hồn của chúng ta, và lặp lại: Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.