Nhận ra Chúa trong đời sống hằng ngày – Chúa Nhật III Mùa Vọng, năm B

0

Lm. Giuse Vũ Thái Hòa

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (1,6-8.19-28)

Có người đã được Chúa sai đến, tên là Gioan. Ông đến như chứng nhân để làm chứng về sự sáng, hầu mọi người nhờ ông mà tin. Ông không phải là sự sáng, nhưng ông chỉ làm chứng về sự sáng. Và đây là chứng của Gioan, khi những người Do-thái từ Giêrusalem sai các vị tư tế và các thầy Lêvi đến hỏi ông: “Ông là ai?” Ông liền tuyên xưng, ông không chối, ông tuyên xưng rằng: “Tôi không phải là Ðấng Kitô”. Họ liền hỏi: “Thế là gì? Ông có phải là Elia chăng?” Gioan trả lời: “Tôi không phải là Elia”. – “Hay ông là một đấng tiên tri?” Gioan đáp: “Không phải”.

Họ liền bảo: “Vậy ông là ai, để chúng tôi trả lời cho những người sai chúng tôi. Ông tự xưng là ai?” Gioan đáp: “Tôi là tiếng kêu trong hoang địa: Hãy sửa cho ngay đường Chúa đi, như tiên tri Isaia đã loan báo”.

Và có những người thuộc nhóm biệt phái cũng được sai đến. Họ hỏi Gioan rằng: “Nếu ông không phải là Ðức Kitô, cũng không phải là Elia hay một tiên tri, vậy tại sao ông làm phép rửa?” Gioan trả lời: “Tôi làm phép rửa trong nước; nhưng giữa các ngươi, có Ðấng mà các ngươi không biết. Ðấng ấy sẽ đến sau tôi, nhưng chính Ðấng ấy đã có trước tôi và tôi không xứng đáng cởi dây giày cho Người”. Việc này xảy ra tại Bêtania, bên kia sông Giođan, nơi Gioan làm phép rửa.

***

Theo truyền thống phụng vụ của Giáo Hội, Chúa Nhật thứ III Mùa Vọng là Chúa nhật của niềm vui nên còn được gọi là Chúa Nhật “Gaudete”, là từ La Tinh đầu tiên của ca nhập lễ của thánh lễ Chúa nhật hôm nay, nghĩa là “hãy vui lên”. Vì là Chúa nhật của niềm vui nên các phẩm phục phụng vụ Chúa nhật này là màu hồng, màu diễn tả sự vui mừng và hy vọng. Niềm vui này được thể hiện trong phụng vụ Lời Chúa hôm nay: từ sách Isaia (“Tôi mừng rỡ muôn phần nhờ Đức Chúa…”), đến bài hát Magnificat biểu lộ niềm vui của Đức Maria, và thư của thánh Phaolô thì mời gọi: Anh em hãy vui mừng luôn mãi. Đây chính là niềm vui của những người tin Chúa và chờ đợi Người đến.

Lễ Giáng sinh đang đến gần, và có thể nói là ngày lễ vui nhất trong các ngày lễ của Kitô giáo. Nhưng làm sao chúng ta có thể nói về niềm vui khi vẫn còn đó bao nhiêu nỗi buồn và bất hạnh đang xé nát thế giới: chiến tranh, mưu sát, bạo lực, bất công…? Liệu chúng ta có thể vui vẻ chuẩn bị cho lễ Giáng sinh khi bên cạnh còn rất nhiều người đang chết đói và đau khổ không? Làm sao có thể mừng lễ Giáng sinh trong niềm vui khi chúng ta có một người thân bị bệnh nặng hoặc vừa mất một người thân yêu? Lễ Giáng sinh càng cận kề thì những gia đình đang gặp khó khăn càng lo lắng hơn,… Và như thế, dường như rất khó để chúng ta có được niềm vui trọn vẹn để mừng lễ Giáng Sinh.

Vậy đâu là lý do chính đáng cho niềm vui của chúng ta? Đó là niềm tin vào Chúa. Tin rằng khi Chúa Kitô đến, Người sẽ mang lại cho chúng ta niềm vui nội tâm. Hay nói cách khác, Người sẽ đem lại cho chúng ta sự thanh thản và bình an trong tâm hồn để đón nhận những thử thách và đau khổ; Người cũng sẽ ban cho chúng ta sức mạnh để có thể đối diện với những khó khăn của cuộc sống.

Tuy nhiên, niềm vui nội tâm này chỉ có được khi chúng ta thực sự gặp gỡ được Đức Kitô, và kinh nghiệm được sự hiện diện của Người trong cuộc sống của chúng ta. Người không đến để giải thoát chúng ta khỏi những đau khổ trần gian hay ách thống trị của nhà cầm quyền, Người đến để ban cho chúng ta niềm vui và bình an khi giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ của tội lỗi bằng ơn tha thứ và tình yêu. Nếu chúng ta chỉ tìm kiếm một Đấng Thiên Chúa có thể giúp chúng ta giải quyết tất cả những khó khăn hay đau khổ, chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp được Người.

Có một câu chuyện kể về một tu viện nổi tiếng kia được mọi người ngưỡng mộ, yêu mến vì sự thánh thiện của các tu sĩ. Hơn nữa, qua lời cầu nguyện, các thầy chữa rất nhiều người được khỏi bệnh. Tu viện được Chúa chúc lành nên phát triển rất nhanh cả về chất lượng lẫn số lượng. Nhiều năm sau, tinh thần đạo đức của các thầy sa sút, chểnh mảng những bổn phận của tu viện. Hậu quả, người ta không còn đến hành hương để xin các thầy cầu nguyện và chữa bệnh nữa. Lời cầu nguyện của các thầy không được Chúa nhậm lời nên chữa bệnh không khỏi.

Năm đó, một cha được bầu làm tu viện trưởng, ngài quyết tâm phục hồi tinh thần của đấng sáng lập tu viện. Ngài tìm đến một vị cố vấn ở ngoài tu viện để hỏi nguyên nhân tại sao tu viện lại sa sút như vậy. Vị cố vấn không giải thích mà chỉ nói: “Trong tu viện của cha, Chúa Giêsu đang hiện thân trong một thầy. Cha về tìm xem thầy đó là ai để hỏi, Người sẽ dạy cho cách phục hưng tu viện.”

Trên đường về, vị tu viện trưởng nghĩ chắc không phải là mình vì xét bản thân thấy yếu đuối nhiều hơn nhân đức. Ngài quyết định loan báo tin đó cho các thầy. Cả tu viện, ai cũng tự thấy mình không phải là Chúa Giêsu, và đều nghĩ người anh em bên cạnh mình mới là Chúa. Vì không biết chắc là ai, nên tốt hơn hết cứ kính trọng, yêu mến, phục vụ… để khỏi bất kính với Chúa Giêsu. Cứ như thế, sau một thời gian, tu viện lại nổi tiếng trở lại về sự thánh thiện. Các thầy lại cầu nguyện và chữa bệnh có hiệu lực như trước. Lúc bấy giờ họ mới vỡ lẽ: nhìn nhận Thiên Chúa nơi tha nhân là cách tốt nhất để thánh hóa bản thân và môi trường nơi mình sinh sống.

Lời Gioan Tẩy Giả nói với người Do Thái xưa, nhưng cũng là lời nói với mỗi chúng ta hôm nay: Có một vị đang ở giữa các ông mà các ông không biết. Vâng, Thiên Chúa đã đến làm người và ở giữa chúng ta. Lễ Giáng sinh đã gần đến, cầu chúc anh chị em nhận ra Chúa Kitô trong những người mà anh chị em gặp gỡ hàng ngày, và qua những dấu chỉ đời thường, như: một cuộc điện thoại với những lời an ủi, động viên của một người bạn, một lá thư thông báo tin vui, niềm vui của một cuộc viếng thăm hoặc một cuộc gặp gỡ, một cử chỉ yêu thương bác ái nho nhỏ, nụ cười của một em bé, v.v.

Và theo lời mời gọi của thánh Phaolô, chúng ta hãy sống trong niềm vui và hy vọng, vì Chúa đang đến. Chúc anh chị em chuẩn bị tâm hồn thật sốt sắng cho đại lễ Giáng sinh!

Comments are closed.

phone-icon