Đời tu và chuyện tình hoa Pơ Lang

0

Kính thưa gia đình đến với vùng đất đỏ Bazan với những đồi cà phê bạt ngàn, thưởng thức một ly cà phê đen, tham dự các lễ hội cồng chiêng… đó là một trong những nét văn hóa của con người Tây Nguyên. Và nếu có dịp đến thăm các buôn làng, gia đình sẽ được nghe các già làng kể lại cho con cháu nghe về các sử thi hào hùng. Trong đó có câu chuyện kể về một loài hoa có tên Pơ lang, loài hoa này gắn với một truyền thuyết về mối tình chung thủy sắt son của người con gái Tây nguyên. Chắc gia đình đang thắc mắc hoa Pơ lang là hoa gì mà nghe lạ thế. Con sẽ gợi mở cho gia đình biết về loài hoa này qua bài thuyết trình Chuyện tình hoa Pơ lang.

Chuyện kể rằng, có chàng trai nghèo yêu cô sơn nữ xinh đẹp. Trong ngày thành hôn, trời bất ngờ đổ cơn mưa lớn làm cuốn trôi đi tất cả, khiến việc nên duyên của đôi bạn trẻ không thành. Chàng trai bèn lên trời tìm Yàng hỏi rõ nguyên cớ. Ngày ra đi, chàng buộc vào tay cô gái băng vải đỏ thay cho lời thề thủy chung. Khi gặp, Yàng thấy tài năng đức độ của chàng trai, Yàng giữ chàng ở lại làm thần mưa. Kể từ đó, chàng không bao giờ được trở lại hạ giới nữa. Thương nhớ người yêu ở hạ giới nước mắt chàng cứ tuôn thành mưa. Trong khi đó, cô gái hàng ngày vẫn mong ngóng bóng dáng người yêu. Biết chuyện Yàng hết sức cảm động trước mối tình chung thủy nên đã cho cô gái một điều ước. Nàng xin được biến thành loài hoa có rễ bám sâu, thân thẳng, ngọn cao hướng lên trời để có thể nhìn thấy người yêu. Dải vải đỏ biến thành hoa màu đỏ 5 cánh để người yêu nhận ra tấm lòng của mình. Kể từ đó cho đến nay, người Tây Nguyên vẫn nhắc đến loài hoa Pơ lang như hình ảnh đẹp về sự thủy chung của người con gái Tây nguyên.

Hôm nay con xin được mượn hình ảnh của hoa Pơ lang để nói về câu chuyện tình của con. Câu chuyện đời con được chia làm ba phần:

            – Tiếng gọi của con tim

            – Khởi đi từ tình bạn

            – Vươn tới tình yêu.

1. Tiếng gọi của con tim.

Khi nhắc đến các loài hoa của núi rừng với sức sống mãnh liệt. Con cũng may mắn được sinh ra và lớn lên với cái nắng cái gió của núi rừng Tây Nguyên, tạo nên trong con một sự phóng khoáng, yêu thích tự do, cộng thêm một chút tố chất của người con xứ Quảng thẳng thắn, mộc mạc. Để từ đó Chúa cho con vào đời. Gia đình con có 6 chị em con là chị cả. Nhìn về hành trình ơn gọi của con trước khi bước vào thỉnh viện, cái khái niệm về hai chữ “đi tu” dường như chưa bao giờ con nghĩ đến, vì đối với con đi tu thì ít ra cũng hiền lành, thánh thiện một chút. Nhưng trong gia đình con mẹ con là một phật tử, khi ba mẹ yêu nhau thì bị hai gia đình phản đối, gia đình bên ngoại không chấp nhận cho mẹ con theo đạo. Bất chấp sự phản đối đó ba mẹ con vẫn đến với nhau. Trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống cảm phục niềm tin và lòng đạo của ba khi con được 5 tuổi thì con cùng với mẹ và hai em mới được rửa tội và từ đó gia đình con mới gắn kết với nhau trong cùng một niềm tin. Khoảng thời gian sau đó ngoài việc học giáo lý con còn tham gia nhóm ơn gọi của xứ nhưng cũng chỉ với mục đích thích được đi vào các buôn làng sinh hoạt và phát quà cho các em dân tộc nghèo. Thấy con gái nhiệt thành tham gia các đoàn thể như giáo lý viên, ca đoàn, các Sơ trong xứ gợi ý hỏi có muốn đi tu không? Còn ba thì luôn hy vọng con gái sẽ đi tu. Phần con thì chẳng quan tâm gì đến chuyện đó, con đang háo hức khi biết tin mình sắp trở thành cô sinh viên. Trong thời gian chuẩn bị nhập học hiểu được những lo lắng của ba con nói với ba rằng: “sau khi tốt ra trường con sẽ lo cho các em ăn học rồi con sẽ tính chuyện tương lai của con”.

Vốn dĩ thích tự do, thích tìm tòi học hỏi những cái mới, đến với mảnh đất Sài Thành, con thỏa thích với những điều mới lạ. Nhưng niềm vui đó không kéo dài, chỉ được vài tuần là con cảm thấy chán. Mọi thứ dường như quá ồn ào, bon chen, không sao thoát ra khỏi những lôi cuốn của công việc, kiếm tiền. Vốn quen với cảnh miền quê nhịp sống nhẹ nhàng, thanh thản, chậm rãi như từng giọt cà phê, cộng thêm việc con rất nhớ ba mẹ và các em, con có gắng động viên mình: “mọi người làm được thì mình cũng làm được”, thế mà lòng sao cũng chẳng yên”. Con đến xin lời khuyên của một cha trong xứ, cha gợi ý cho con đến nói chuyện và xin sự hướng dẫn của các Sơ Đaminh. Lúc đó con chỉ biết các Sơ Đaminh Thánh Tâm đang giúp ở giáo xứ con nên nghĩ chắc Cha giới thiệu đến với các Sơ, sau này con mới biết không phải vậy nơi con đến chính là Tu viện Mẹ Vô Nhiễm. Cha cho địa chỉ với lời cầu chúc con tìm được bình an. Dì Nhất và quý Dì đã thân thiện chào đón con. Dì giáo Maria Đỗ Thị Thùy Trang vui vẻ lắng nghe tâm sự của con. Sau đó Dì bảo con nếu con muốn tìm hiểu và yêu mến đời tu thì hãy về dưới Tam Hiệp để xin ý kiến Dì Giám đốc Lucia Vũ Thị Hiền. Thế là trong ngày Chúa Nhật hôm đó con lại tiếp tục hành trình lên đường tìm ý Chúa, một cuộc hành trình trong vô định không rõ nơi mình sẽ đến, sẽ gặp những ai nhưng có một điều gì đó thôi thúc để con mạnh mẽ lên đường. Sau một ngày ở tại nhà dòng, Dì giáo đón nhận con vào gia đình Thỉnh viện. Dẫu biết mình chẳng có tài năng, còn nhiều thiếu sót, cũng chẳng qua một khóa thanh tuyển chính thức nào. Thế nhưng, Chúa đã cát tiếng gọi, Ngài đánh thức trái tim con và đã thương dìu dắt trong những bước đầu chập chững theo Chúa. Được sự đồng ý của Dì Giám đốc con bắt đầu hành trình ơn gọi của mình tại thỉnh viện cơ sở II. Dì gợi ý con chuyển ngành học, cũng một chút băn khoăn vì đó là ngành học con thích, tuy nhiên con vẫn vui vẻ nghe theo lời khuyên của Dì để cùng học chung với một chị trong nhà.

 2. Khởi đi từ tình bạn.

Hình ảnh của chàng trai trong câu chuyện luôn mong ước được ở bên người yêu của mình. Chúa đã từng bước từng bước đi vào cuộc đời con. Mối tình của con bắt đầu được viết khởi đi từ tình bạn của con với Chúa. Như xưa Chúa nói với các môn đệ “Anh em là bạn hữu của Thầy (Ga 15,14). Thật vậy, tình bạn là một điều thật đẹp sách Huấn ca có viết: “Một người bạn trung thành là một nơi nương tựa vững chắc. Ai gặp được người như thế là gặp được kho tàng. Không gì đổi lấy được một người bạn trung thành. Và giá trị của người bạn ấy không cân nào lường được. Người bạn trung thành là phương thuốc xoa dịu cuộc đời,” (Hc 6, 14-15).  Để có được một tình bạn tốt, chúng ta phải nuôi dưỡng mối liên hệ đó bằng sự gắn bó chân thành, bỏ đi những tính toán những ích kỷ để hy sinh cho nhau.

Những ngày tự do trong sự bao bọc dạy dỗ của quý Dì giáo và các chị em, con dần hiểu về nếp sống của đời tu. Khi được mời gọi tiến lên một bước mới trong năm tiền tập viện, con cũng hơi chần chừ vì thấy mình còn non nớt, một phần con còn sống tình cảm gắn bó với gia đình, con vẫn cứ hay lo lắng mình là con cả chưa làm gì cho ba mẹ và các em, chọn hạnh phúc cho riêng mình như vậy có ích kỷ quá không? Trong thời gian đó, Chúa quan phòng đã gởi đến biến cố với sự ra đi của Bà nội là người thương con nhất. Con cầu nguyện xin Chúa ban cho con ơn can đảm, bình an để trong quyết định bước vào tuần tĩnh tâm cùng với các chị, con sẽ ở lại nhà dòng để cầu nguyện cho bà. Chúa muốn uốn nắn, tập cho con biết phó thác, tin tưởng. Con phải chiến đấu trong sự giằng co và sự chọn lựa để con dám cháp nhận từ bỏ bớt những bận vướng làm con xa Chúa. Cũng giống như những cành hoa pơ lang kia chấp nhận trút hết những chiếc là vàng để dồn hết mọi sức sống nuôi dưỡng những nụ hoa còn đang e ấp khao khát hướng đến tình yêu của mình.

Cũng thế, trong giai đoạn Tập viện nơi sa mạc của sự tĩnh lặng, con mở lòng ra để Chúa xóa mờ những mặc cảm, tự ti về sự bất toàn không cân xứng với tình yêu cao vời của Chúa. Con cảm nhận được hạnh phúc khi có nhiều thời gian ở bên Chúa, đó là những giây phút ngọt ngào cùng Chúa trong sa mạc tình yêu của năm tập, là thời gian đẹp nhất Giêsu trở thành người bạn bên con những lúc con vui, khi con buồn, dạy con cách sống tình cộng đoàn.

Kết thúc hai năm tập, vào ngày 06/8/2015 trước sự hiện diện của cộng đoàn, con thưa lời kết ước với Chúa. Câu chuyện tình của con được viết tiếp khi Giêsu đã trở thành người bạn thân quan trọng nhất trong đời con. Ngài kết ước với con dù con đây chẳng xứng đáng. Chỉ vì yêu con, Chúa đón nhận và cho con được sống trong nhà Chúa.

Thời gian dần trôi, nơi môi trường học viện thần học, Chúa cho con thêm kinh nghiệm, niềm vui về đời thánh hiến khi được làm quen với những người bạn mới nơi các hội dòng, các giáo sư qua từng môn học. Con dần nhận ra bạn Giêsu của con thật tuyệt vời. Con được hiểu về Ngài hơn, không chỉ bằng cảm tính mà còn trong những môn triết học, thần học, kinh Thánh. Những năm đầu đời tu của con được đan dệt bởi gam màu hồng. Con hay cầm lấy tay Chúa xin Chúa làm theo ý con. Vì thấy con còn non yếu nên Chúa luôn nhậm lời con. Ngài cho con cảm nếm hương vị ngọt của tình yêu với sự bình an trong cuộc sống.

3. Vươn tới tình yêu.

“Tình không đau khổ tình giả dối
Yêu không hy sinh yêu chẳng thật lòng”

 Quả thật, nếu tình yêu chỉ toàn là ngọt ngào thì con chưa thật sự hiểu và yêu bạn Giêsu của con. Hai năm thực tập sứ vụ Chúa cho con cảm nếm một hương vị mới của tình yêu. Thật vậy trong những lúc khó khăn mới biết và hiểu lòng bạn của mình. Cầm trên tay bài sai sứ vụ đến Tu xá Thánh Giuse I, con rất bất ngờ và thầm nghĩ: chắc đây là một sự nhầm lẫn nào đó. Con cũng hơi lo vì mình chỉ đi có một mình trong khi các chị em trong lớp đều đi từng hai người hoặc nhiều hơn. Các chị chuẩn bị tài liệu giáo án, bài hát, sách giáo lý, còn con thì không biết phải chuẩn bị gì cả. Con buồn Chúa lắm, con cứ hy vọng và mong sẽ có sự thay đổi nhưng Chúa vẫn im lặng. Và rồi cũng tới ngày lên đường. Con chỉ biết nói với Chúa: Chúa dẫn con đi thì phải gìn giữ con, con chẳng biết bắt đầu từ đâu con chỉ có tấm lòng yêu trẻ thôi phần còn lại Chúa hãy lo cho con nhé. Và thật đúng như vậy, khi nhìn lại chính những điều con không mong đợi lại mang đến cho con nhiều kỷ niệm, nhiều niềm vui và cũng không thiếu những lúc phải rơi nước mắt. Được sống với các em nơi nhà nội trú, con không chỉ là chị của 5 người em nhưng là chị cả một đàn em đông đúc khoảng 70 em suốt từ sáng đến tối, con cùng ăn, cùng học, cùng vui chơi với các em của mình. Chính sự hồn nhiên, tinh nghịch, dễ thương của các em mà con quên đi hết những bận rộn, mệt nhọc. Nơi đây, Chúa huấn luyện và dạy con sống trưởng thành tự lập hơn. Con có động lực để học hỏi, cố gắng nhiều hơn vì các em, để phần nào bù đắp tình thương khi các em sống xa cha mẹ. Con cũng cố gắng giúp các em sống yêu thương, giúp đỡ nhau trong những công việc hằng ngày.

Qua năm sứ vụ thứ hai, Chúa lại cho con tiếp tục lên đường đến Tu xá Mân Côi II, Long Thành. Khi nhận sứ vụ mới, con lại hơi lo vì chưa bao giờ con tập hát, còn giọng hát thì cứ cao chót vót trên trời. Ý thức nhu cầu sứ vụ của cộng đoàn, con cũng khiêm tốn đón nhận. Chúa biết khả năng của con nên Ngài cũng an bài để mọi công việc được tốt đẹp nhờ sự giúp đỡ của Dì nhất, và những lời khích lệ của các chị trong cộng đoàn đã giúp con hoàn thành một năm sứ vụ với những bài học và những trải nghiệm về sự nâng đỡ của tình chị em trong đời sống cộng đoàn.

Con dần nhận ra thay vì con cầm tay Chúa để muốn Chúa theo ý con thì con biết đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Chúa để Chúa cầm lấy tay con. Có những lúc con thật là giận Chúa vì cứ để con bị hiểu lầm, gặp những khó khăn và con phải lẻ loi một mình. Nhưng không gì nằm ngoài chương trình của Chúa. Chúa cứ để con giận, cứ để con than trách, Ngài vẫn im lặng lắng nghe dù nhiều khi con chưa hiểu được ý của Ngài. Để rồi qua những món quà Chúa gởi đến đan xen niềm vui, nỗi buồn, thành công hay thất bại, con dần học cách thân thưa lên với Chúa câu châm ngôn sống của mình: Lạy Chúa “Điều đẹp ý Chúa xin dạy con thực hiện” (Tv 142,10). Chúa đã cùng con trên mọi nẻo đường, tay trong tay con hân hoan sánh bước cùng Ngài. Cứ từng biến cố, từng khó khăn, từng niềm vui trong cuộc sống, con tập cho mình một lối suy nghĩ giản đơn như Cha Nguyễn Tầm Thường trong cuốn “đường đi một mình”: Tôi chọn một con đường đơn giản là “thôi ta cứ trồng hoa bất cứ nơi nào ta đi tới”. Ước mơ ấy đơn giản, ta cứ trồng hoa nơi nào ta đi tới thì dễ hơn là vất vả đi tìm nơi có hoa. Hạt ở trong tay ta nhiều ít mình cứ gieo. Như thế, ta không bất mãn. Vun trồng hạnh phúc thì không phiêu lưu bằng thứ hạnh phúc cứ mãi đi tìm. Theo Chúa, con không chọn nơi con đến, việc con sẽ làm mà Chúa sẽ cùng con đến nơi Ngài muốn và Ngài cùng con làm điều đẹp ý Ngài đó là nở hoa yêu thương để đêm niềm vui trao ban cho mọi người. Như hoa Pơ-lang tuy không lộng lẫy, kiêu sa nhưng như những đốm lửa nhỏ, đỏ rực giữa đất trời bao la cũng đủ thắp lên tình yêu trong lòng người.  

Tạm kết

Hoa Pơ lang với sắc màu đỏ rực giữa màu xanh của núi rừng. Sắc thắm của hoa là màu của con tim, màu của sự chung thủy giữ trọn lời thề của người con gái Tây Nguyên. Nhìn lại chặng đường theo Chúa, dẫu biết rằng con tim của của con nhỏ bé không biết yêu Chúa thế nào cho đủ. Nhưng con biết quả tim của Chúa thì bao la và Ngài yêu con đến hy sinh cả tính mạng để con sống mãi trong ân sủng của Ngài. Trong tâm tình đó, con xin dâng lên Chúa tâm tình tạ ơn trong suốt hành trình từng bước theo Chúa, được trở nên bạn của Chúa, nhất là Ngài mời gọi con kết ước với Ngài, để con được thuộc trọn về Chúa và Chúa sẽ mãi luôn bên con trong duyên tình thánh. Tạ ơn Chúa qua sự đón nhận con của Mẹ Hội Dòng, qua sự đồng hành, dạy dỗ của quý Dì giáo, Quý Dì bề trên cùng quý Dì, Quý chị em đã tạo mọi điều kiện thuận lợi, truyền cho con những kinh nghiệm trong đời tu cũng như trong sứ vụ. Tạ ơn Chúa cho được sống cùng những người chị, những người bạn tốt luôn cho con sự khích lệ, động viên con trong những lúc khó khăn.

Cách đặc biệt con xin tạ ơn Chúa cho con được sống trong gia đình đầy tình yêu thương của ba mẹ, ba mẹ đã hy sinh, vất vả trên nương đồng. Ngày đem vẫn hằng cầu nguyện cho con gái được sống an vui trong nhà Chúa. Cám ơn các em của chị đã giúp chị trong những công việc của gia đình. Con sẽ luôn đồng hành với ba mẹ và các em trong lời cầu nguyện.

Trên hết, con xin tạ ơn Chúa đã ban cho con một hồng ân cao quý nhất là được làm con Chúa, được trở nên bạn của Chúa, nhất là Ngài mời gọi con kết ước với Ngài, để con được thuộc trọn về Chúa trong duyên tình thánh. Con sẽ cố gắng sống tâm tình tạ ơn Chúa bằng chính đời sống của con mỗi ngày. Như hoa Pơ lang rễ bám sâu vào lòng đất bằng đời sống cầu nguyện, thân hướng thẳng về trời với một lòng khao khát, một lòng yêu mến Chúa và nở hoa tình yêu bằng tấm lòng chung thủy với Chúa đến cùng.

Nt. Maria Bảo Sương (HVTVK)  

Comments are closed.

phone-icon