Đói trong mùa dịch – SN Chúa Nhật XVII TN, năm B

0

H/a Giáo xứ Xuân Khánh, Xuân Lộc, mang rau xanh đến mọi nhà

Suy niệm: Ga 6, 1 – 15

Đại dịch hiện nay đã làm cho muôn người đói khổ. Riêng Việt Nam chúng ta nhiều người phải gồng mình để đối chọi với cái đói, dẫu có những bàn tay thiện nguyện đêm ngày nhiệt tình cứu đói anh em. Đức Thánh Cha Phanxicô cũng nhắc đến vấn đề này trong Thánh lễ: “Ở nhiều nơi, một trong những hậu quả của đại dịch này là nhiều gia đình phải túng thiếu và họ đang đói. Nhiều gia đình không làm việc được và không có thức ăn để đặt trên bàn cho con cái”.

Tình trạng phong tỏa gây ra nhiều vấn đề tiêu cực ảnh hưởng nghiệt ngã đến đời sống của dân. Báo cáo mới nhất của Ngân hàng Thế giới (WB) vừa cho biết, vi rút corona là một trong những nguyên nhân chủ yếu đẩy thêm 150 triệu người trên thế giới vào tình trạng đói nghèo cùng cực. Lm. GB. Nguyễn Ngọc Thế SJ nói: “Sống trong đại dịch này, mọi người đều đụng tới phận người mong manh, mỏng dòn, dễ vỡ và rất nghèo nàn của mình, đến nỗi không ai có thể mạnh miệng nói tôi giàu có, tôi quyền lực, tôi mạnh mẽ và tôi rất đạo đức, đến nỗi chú virus nhỏ bé kia đừng hòng đụng đến tôi được.Giữa lòng của đại dịch Coronavirus, tất cả chúng ta đều nghèo như nhau, tất cả chúng ta đều mang trên mình một thân xác, một phận người nghèo và bất cứ lúc nào cũng có thể bị đe dọa và bị lây nhiễm virus.”

Mới đây trên mạng đăng bốn mẹ con vì thất nghiệp không đủ tiền chi phí nên đã mua hai chiếc xe đạp cũ chở nhau từ Đồng Nai về quê Nghệ An. Và 30 người khác rủ nhau đi bộ về quê. Covid đã làm người ta đói khổ phần xác nhưng về tâm linh và tâm lý còn khốc liệt hơn. Nhiều người chết trong sợ hãi và cô độc. Khi nghe ở gần chỗ mình có người dương tính với căn bệnh này, người ta lo sợ vì không biết nó sẽ ập đến mình lúc nào đây. Đối với những người còn non yếu đức tin thì nói: Thôi không cầu nguyện nữa vì Chúa có nghe đâu, vì càng cầu nguyện dịch bệnh càng bùng phát. Cái đói đức tin này mới là nỗi đáng lo ngại nhất đối với các vị chủ chăn, vì con chiên mình càng ngày càng nguội lạnh khi không được tham dự và lãnh nhận các Bí Tích cách hữu hình. Cái đói thể xác cho ăn là no, nhưng cái đói tinh thần nhiêu khê hơn. Muốn cho nhưng người ta không lãnh nhận. Việc dự lễ online sẽ khiến cho nhiều người nghĩ: dự cũng được và không cũng được, có bắt buộc đâu. Người ta thực hành việc thiêng liêng vì bắt buộc chứ không phải vì lòng mến nên sẽ dễ dàng bỏ những bổn phận của mình. Đức Tổng Giám mục Sài gòn lo sợ: khi dịch bệnh chấm dứt sẽ rất ít người đi dự lễ vì đã quá quen ở nhà rồi. Đây là cái đói đáng sợ nhất. Cái đói vật chất chỉ tạm thời vì cuộc sống ngắn ngủi, nhưng cái đói tâm linh sẽ nhận chìm cả đời này lẫn đời sau mãi mãi.

Hôm nay khi thấy dân chúng theo Chúa trong tình trạng đói khát, Chúa đã động lòng thương làm phép lạ hóa bánh để làm thỏa mãn nhu cầu của những người thiết tha tìm Ngài. Họ là những lớp người cùng đinh trong xã hội, họ tìm đến với Chúa để được xót thương. Chúa hiểu lòng họ và Người động lòng thương vì họ đang đói lả. Chúa Giê-su không thể làm ngơ trước tiếng kêu cứu âm thầm nhưng xót xa này. Ngài không nỡ để họ sau khi gặp gỡ Ngài phải ra về với dạ dày trống rỗng. Họ sẽ ngã gục vì thiếu tình thương của Ngài. Cho người đói khổ ăn là công việc trước hết của lòng thương xót Ngài.Trong ngày phán xét, chính Ngài cũng sẽ phán xét những người mệnh danh là môn đệ Ngài : Ta đói, ngươi cho Ta ăn hay Ta đói ngươi không cho ta ăn.

Vì thế, khi thấy dân chúng đói, Chúa Giê-su đã cho họ ăn cách đại lượng. Tất cả được ăn thỏa thuê và còn dư mười hai thúng đầy.

Nhưng trước khi làm điều này Chúa mời các môn đệ cộng tác. Philip là người dám nghĩ dám làm (Ga 1,43-49; 14,8) và An-rê, người được gọi đầu tiên (Ga 1,40), anh của Simon- Phê-rô.  Chúa Giê-su mời hai Ngài cho đám dân này ăn cũng như thu những mẩu còn lại. Sự cộng tác này quan trọng vì Chúa muốn các tông đồ của Ngài là chứng nhân chủ động và sống động và là những người tiếp nối sứ mạng lòng thương xót Chúa sau này.

Trong trình thuật này Chúa muốn thử Philip, điều đã xẩy ra với Ngài ở hoang địa (Lc 4,3). Qua đó, Ngài muốn nói với các ông là phải lo lắng nuôi dân Ngài. Điều họ làm là bẻ bánh (Cv 2, 42). Ngay khởi đầu sứ vụ, Ngài cho họ biết không có Ngài, họ không thể làm được gì. Nhưng Ngài không làm gì trước khi Andre tìm được năm cái bánh và hai con cá. Và phép lạ đã thực sự xẩy ra khi cậu bé tặng năm ổ bánh và hai con cá. Con số này rất nhỏ bé đối với chúng ta nhưng nó rất lớn đối với cậu bé vì nó là tất cả gia tài của cậu hôm nay. Lòng đại lượng của cậu bé đã khiến năm ngàn người được ăn no nê. Trong mùa đại dịch này, người ta ca ngợi một chủ nhà trọ có 150 phòng, mỗi tháng thu 400 triệu nhưng đã cho không một tháng cho những người thuê. Thật đáng ca ngợi!

Hôm nay khi làm phép lạ này, Chúa muốn nói với chúng ta trong mùa dịch này:

Hãy lưu tâm đến những anh em nghèo khó chung quanh ta. Những Lazarô đói lả ở cửa nhà ta: Hãy bỏ bàn tiệc cao lương mỹ vị bước ra cổng và hãy lắng tai nghe tiếng rên xiết của người đói khát, hãy đưa mắt nhìn những người khố rách áo ôm, những người di dân đang ngửa tay xin đôi chút cơm thừa canh cặn. Hãy mở lòng ra với cơn đói của anh em. Đừng từ chối quá nhanh bằng cách chủ trương đói thân xác không bằng đói linh hồn. Đừng khoanh tay vịn cớ chúng tôi chẳng có gì để chia sẻ vì chính bản thân tôi cũng đang đói. Hãy bắt đầu với những gì chúng ta có. Năm cái bánh và hai con cá, một con số nhỏ bé đã trở thành phép lạ. Ngày nay Thiên Chúa vẫn đang tiếp tục làm những phép lạ cả thể để nuôi chúng ta qua những bàn tay đại lượng của ân nhân. 

Phép lạ của Thiên Chúa vẫn tràn lan trong vũ trụ vì Thiên Chúa đã dựng nên muôn loài, Người nuôi dưỡng tất cả. Đặc biệt con người là thụ tạo quí hiếm của Ngài, Ngài nuôi dưỡng trong tình yêu quan phòng đăc biệt của Ngài. Cứ thầm lặng nhìn những cánh tay nối dài của Chúa đang làm việc không ngừng để chuyển tải thực phẩm đến các khu phong tỏa là đủ cảm nghiệm tình thương của Chúa. Ngài không muốn một người nào dù bé nhỏ nhất bị thiếu thốn hay đói khổ.

 Hôm nay trong đại dịch này Chúa cũng đang hỏi tôi: Ta tìm đâu ra bánh để cho những người này ăn? Nhiều người trong mùa dịch này không nhà, không tiền, không nơi nương tựa, thiếu thốn đủ điều…có khi phải chấp nhận bệnh tật và cả cái chết nghèo khó nhất, kinh khủng nhất.

Trong mùa đại dịch này, chúng ta rất mừng vì có rất nhiều bàn tay của Chúa đang diễn ra quanh chúng ta: Các y bác sĩ, những tình nguyện viên lao vào nguy hiểm để săn sóc chữa trị bệnh nhân covid và đâu đâu cũng nổi lên việc cứu trợ anh em nghèo khó bằng mọi cách có thể. Các vị chủ chăn cũng tha thiết kêu gọi con cái mình lên đường tiếp sức các y bác sĩ nhưng vẫn còn quá ít đối với các bệnh nhân.

Qua phép lạ này, Chúa mời gọi tôi hãy ban phát tình thương để anh em đói khát, đau khổ và bệnh tật của tôi được xoa dịu phần nào những vết thương nhức nhối trong thân xác họ. Tình yêu thương sẽ là phép màu, là thuốc giảm đau cho những đau nhức thể xác và tinh thần. Lời Chúa trong ngày phán xét của Tin Mừng Matthêu phải là châm ngôn sống của chúng ta hôm nay: “Hỡi những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thủa tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói ngươi đã cho ăn; Ta khát ngươi đã cho Ta uống…” (Mt 25,25)

 Nt. Maria Faustina Lý Thị Báu

Comments are closed.

phone-icon