“Một ít nữa các con sẽ thấy Thầy”.
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay đan xen những buồn vui lẫn lộn của người môn đệ Chúa Giêsu; thế nhưng, cuối cùng, ‘niềm vui có Chúa’ vẫn là một ưu thế tất yếu, vì “Một ít nữa các con sẽ thấy Thầy”.
Bài đọc thứ nhất cho thấy sự hiếu khách của Aquila và Priscilla khi lần đầu tiên Phaolô đến Côrintô. Đó là mối thịnh tình của đôi vợ chồng Do Thái; hai ông bà đã dành cho Phaolô một chỗ ở, một việc làm; và hẳn Phaolô ‘đã thấy Thầy Giêsu’ trong họ. Nhờ đó, “Mỗi ngày Sabbat, Phaolô đến tranh luận tại hội đường, rao giảng Chúa Giêsu”. Về sau, các thư của Phaolô tiết lộ rằng, Aquila và Priscilla đã dọn một phòng nguyện ngay trong nhà họ ở Êphêsô và sau đó, ở Rôma, nơi các tín hữu họp nhau cầu nguyện, cử hành Thánh Thể, chia sẻ Lời Chúa và dạy giáo lý. Cuối thư Rôma, Phaolô viết, “Tôi xin gửi lời thăm chị Priscilla và anh Aquila, những người cộng tác với tôi để phục vụ Đức Kitô Giêsu; hai anh chị đã liều mất mạng mình để cứu mạng tôi. Không chỉ mình tôi, mà các Hội Thánh trong dân ngoại cũng mang ơn anh chị. Tôi cũng gửi lời thăm Hội Thánh vẫn họp tại nhà anh chị ấy”. Chúng ta sẽ ngạc nhiên khi Giáo Hội kính nhớ hai thánh dệt lều Aquilla và Priscilla, ngày 8/7 hàng năm! Đức Bênêđictô XVI gọi hai vị là “các giáo dân đã hiến tặng “đất tốt”, “humus” cho việc phát triển đức tin”. Nhờ họ, “Chúa đã công bố ơn cứu độ của Người trước mặt chư dân” như Thánh Vịnh đáp ca bày tỏ.
Đến như Phaolô, vị tông đồ dân ngoại vĩ đại, mà còn phải học biết lệ thuộc vào những tín hữu dung dị như thế, thì phương chi là chúng ta! Phaolô đã thực sự được ủi an qua những con người mà Chúa chuẩn bị trước; tắt một lời, đã trải nghiệm được ‘niềm vui có Chúa’, ‘niềm vui gặp lại Thầy’.
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói đến nỗi buồn của các môn đệ vì sự ra đi của Ngài; nhưng cùng lúc, nói đến việc họ sẽ gặp lại Ngài, “Một ít nữa các con sẽ thấy Thầy”. Lời ấy được nói trong Bữa Tiệc Ly và điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến các môn đệ, “Các con sẽ than van khóc lóc”; nhưng ngay thời điểm tan nát nhất, Ngài lại khích lệ họ, “Nhưng nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui”, vì “Các con sẽ lại thấy Thầy”. Như thế, những gì Ngài đã hứa, đã trấn an các môn đệ đêm ly biệt ấy quả được ứng nghiệm tỏ tường nơi những gì vợ chồng Aquila và Priscilla dành cho Phaolô và các tín hữu đầu tiên. Họ được ủi an vì ‘niềm vui có Chúa” qua hai giáo hữu có mảnh “đất tốt”.
Ở đây, chúng ta có một hình ảnh tuyệt vời về những gì mà Giáo Hội được kêu gọi để trở thành. Giáo Hội là một cộng đồng các kẻ tin, sẵn sàng nâng đỡ nhau, đặc biệt vào những thời điểm khó khăn nhất trong đức tin; đó là một sứ vụ mà tất cả chúng ta trong mọi đấng bậc cùng chia sẻ, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, độc thân hay đã lập gia đình. Đó là sứ vụ mà Chúa Thánh Thần sẽ luôn thúc đẩy; Ngài là Đấng An Ủi tuyệt vời, truyền cảm hứng và sức mạnh để mỗi người trở thành ‘sự hiện diện và ủi an’ của chính Đấng Phục Sinh; nhờ đó, ai ai cũng có thể cảm nhận được ‘niềm vui có Chúa’, ‘niềm vui gặp lại Thầy’ ngang qua các thành viên trong cộng đồng đức tin của mình.
Trong cuốn “Niềm Vui Của Các Thánh”, cha Jean Pierre de Caussade chỉ cho chúng ta một bí quyết để xua tan nỗi buồn trong quá khứ và lắng lo trong tương lai; ngài viết, “Hãy ‘phó thác’ quá khứ cho lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa, ‘phó mặc’ tương lai cho sự quan phòng tốt lành của Ngài, và ‘phó dâng’ toàn thể hiện tại cho tình yêu Ba Ngôi bằng việc trung thành với ân sủng mỗi ngày; và như thế, nhất định, bạn sẽ hưởng nếm ‘niềm vui có Chúa’, cũng là niềm vui của các thánh”.
***
Emmanuel là tên của Con Thiên Chúa. Đúng như tên gọi, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”. Ngài luôn có đó; nhờ Ngài, chúng ta sống, cử động và hiện hữu. Chúa Giêsu luôn nhịp bước bên chúng ta. Ngài không cất lấy những khốn khổ chúng ta gặp phải trên đường đời, nhưng ban ơn trợ lực để chúng ta đi trọn con đường đó với tình yêu. Vấn đề là, chúng ta có nhận ra Ngài trong các biến cố vui buồn của cuộc sống hay không là tuỳ vào đức tin của mỗi người. Nhận ra Chúa đang đồng hành, chúng ta không thể để cho mình đánh mất niềm vui vì bất cứ lý do nào. Đó là trải nghiệm của Phaolô, của các tín hữu đầu tiên, của các thánh; nhưng đó cũng là trải nghiệm của mỗi người chúng ta. Giữa cơn đại dịch, khi chúng ta lo lắng, thấp thỏm, và khó có thể hình dung một thời điểm mà mọi thứ sẽ tốt hơn; hoặc khi chúng ta không thể nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, một đường hầm dường như thăm thẳm… thì nếu Chúa Phục Sinh vẫn ‘chiếm chỗ’ ở trung tâm cuộc sống hàng ngày của chúng ta, chúng ta vẫn sẽ ‘lại thấy Ngài’. Thấy Ngài trong kinh nguyện; thấy Ngài trong sự ước ao rước Chúa Thánh Thể; thấy Ngài trong Lời Chúa; thấy Ngài trong những người thân mà chúng ta chăm sóc; và thấy Ngài nhiều nhất, trong tha nhân, qua các thành viên của Hội Thánh.
“Lạy Chúa, tạ ơn Chúa, cho con nhận ra ‘sự hiện diện và ủi an’ của Chúa dành cho con qua anh chị em con; xin cho con biết trao tặng lại ‘niềm vui có Chúa’ cho những ai đang đợi chờ”, Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế