Người ta thường nói “thức đêm mới thấy đêm dài”, nhưng câu nói này dường như không còn đúng với các chị em trong nhóm nhập dữ liệu của đoàn tu sĩ thiện nguyện đang làm ca đêm tại trung tâm y tế Biên Hoà.
Theo tour, ca đêm nhập dữ liệu bắt đầu từ 10g đêm đến 7g sáng; tuy nhiên chúng tôi thường đến nơi làm việc sớm hơn nhiều tiếng đồng hồ để thay cho nhóm trước, vì ướm chừng đến giờ đó chị em làm ca trước đã mệt mỏi lắm rồi.
Tôi trực 2 ca đêm liên tiếp của các ngày thứ ba và thứ tư trong lần thiện nguyện đợt này. Cả hai đêm chúng tôi đều bắt đầu làm việc vào lúc 7 giờ tối. Nhận bàn giao từ nhóm trước cũng là lúc cô y tá phụ trách nhập liệu trao cho chúng tôi một sấp hồ sơ. Đây là toàn bộ hồ sơ xét nghiệm mà nhóm lấy mẫu đã tiến hành trong ngày. Nhóm xét nghiệm thường bắt đầu công việc của họ từ đầu ngày cho tới chiều tối và đến giờ này tất cả hồ sơ được gom lại và giao cho khâu đánh máy. Bởi vậy ca đêm luôn có khối lượng công việc nhiều hơn các ca khác. Hơn nữa, ngay sau khi tiến hành xét nghiệm, vấn đề cấp thiết là phải có ngay kết quả để sàng lọc đối tượng nên công việc xem ra nhỏ bé của chúng tôi lại vô cùng quan trọng. Tôi nhớ lời bác sĩ Giám Đốc Trung Tâm Y tế Biên Hoà. “Sứ mạng cấp bách của chúng ta là bóc tách F0 ra khỏi khu phong toả và các khu cách ly. Vì vậy, sau khi đã tiến hành xét nghiệm cộng đồng, phải có kết quả ngay; nếu không một người nhiễm bệnh lại lây lan cho cả trăm người.” Bác sĩ còn chưng dẫn những cái chết đau lòng của người nhiễm CoVid liên quan đến quy trình xét nghiệm và kết quả xét nghiệm. Vì vậy, dẫu không được phục vụ tại khu cách ly như nguyện vọng, nhưng tôi hết mình với trách nhiệm hiện tại. Đêm về, dù có chút mệt mỏi nhưng tâm trí tôi luôn phải tỉnh táo để đảm bảo từng con số gõ xuống trên bàn phím phải chính xác. Đêm qua có đến ba lần bảo vệ phải đi qua phòng chúng tôi nhắc nhở: “ 1 giờ sáng rồi … 2 giờ sáng rồi, các Sơ nên chợp mắt chút” . Tôi tay vẫn gõ bàn phím, mắt liếc nhìn bác bảo vệ: “Dạ cám ơn bác, Sơ…” rồi tôi lại gõ tiếp đến tận lúc nghỉ việc. Để không bị sai xót trong việc nhập liệu, chúng tôi thường làm việc theo cặp. Một người đọc, một người đánh máy. Tôi là người gõ bàn phím vì tốc độ gõ của tôi đã có trình.. Đêm qua chúng tôi có đến 4 cặp ngồi gõ thâu đêm. Mệt quá thì xếp bàn hoặc ghế lại để ngả lưng, không thì gục tạm trên bàn phím để chợp mắt ít phút. Giữa đêm khuya, không một tiếng động nào ngoài tiếng đọc nhịp nhàng và tiếng gõ phím thoăn thoắt. Tuy nhiên những âm thanh ấy nhiều khi bất ngờ khựng lại do nhìn thấy trường hợp test nhanh dương tính. “Chúa ơi đau lòng quá”, “Ôi Chúa ơi, thương quá, cả gia đình bị dương tính mất rồi” … Thật vậy, buồn lắm, xót xa lắm mỗi lần phải nhập đến những ca dương tính. Đêm qua ca dương tính vẫn không ngừng tăng bởi vậy không mệt mỏi vì thức đêm nhưng lòng não nề vì xót xa. Nhưng biết làm thế nào được? Tôi chị có thể cộng tác bằng cách giúp y bác sĩ xác định ngay trường hợp dương tính để họ được cách ly và điều trị kịp thời. Và tôi cũng không thể làm gì hơn ngoài việc không ngừng nài xin: “Lạy Chúa xin mau chóng cất đi nỗi đau này cho nhân loại chúng con, xin an ủi gia đình những người nhiễm CoVid”.
Kết thúc đêm làm việc của chúng tôi thường là 7 giờ sáng. Riêng đêm qua vì muốn về sớm tham dự thánh lễ Chúa Nhật, nên chúng tôi quyết tâm cày cho xong việc để kịp về nhà. Nói đến đây, tôi thầm tạ ơn Chúa đã gửi đến cho nhóm một tài xế thiện nguyện có thể đưa đón chúng tôi đi về vào bất cứ lúc nào bất kể ngày hay đêm. Tài xế cũng là một người bạn thân thời cấp II của tôi. Chinh vì vậy một lần nữa tôi có dịp để cảm nhận rằng tình thương có sức lan toả và tôi tin rằng cuộc chiến này rồi sẽ kết thúc, tình yêu thương và lòng nhân ái của con người sẽ đẩy lùi dịch bệnh.
Sr. Ber Vu